Sơn tặc (tam)
Vân Tri dẫn bọn họ xuống sườn núi, vừa đi vừa nói: "Sườn núi là vườn rau của Giới luật trưởng lão, các ngươi chưa tích cốc, có thể đến thiện phòng ăn cơm.
Thế nhưng là người từng trải, sư huynh khuyên các ngươi nên tích cốc sớm đi, vì ở vườn rau ngoài cà rốt thì toàn rau xanh, thứ thịt duy nhất là côn trùng sâu bọ ngoài ruộng."
Vừa nghe thấy không có đồ ăn, mèo đen tái mặt.
Vân Tri lại nói: "Trúc lâu trong rừng trúc phía bắc là lò luyện đan của Dược trưởng lão."
Ánh mắt Thích Ẩn sáng lên, nói: "Trưởng lão luyện ra nhiều linh đan diệu dược, ăn vào tu vi tiến triển rất nhanh sao."
"Nghĩ nhiều rồi, đan dược của hắn chỉ trị được phong hàn cảm mạo, và bị thương.
Thế nhưng y thuật của hắn không đáng tin, mấy năm trước có sư huynh ngự kiếm ngã gãy chân, hắn không nối được còn khiến chân y phải chặt đứt."
"Xin hỏi vị sư huynh kia hiện giờ ở đâu?" Thích Ẩn ảo não hỏi.
Vân Tri nhún vai, nói: "Người nhà hắn đón về rồi, sư phụ còn bồi thường ít ngân lượng." Gã lại hất cằm về phía nam, "Từ chỗ kia đi ba bước là Tư Quá Nhai, ở trên vách núi có thể tĩnh tọa, phong cảnh rất đẹp, chẳng qua phía dưới không được xuống.
Đó là cấm địa phái ta, mười đỉnh trong Phượng Hoàn Sơn chỉ có một đỉnh phía bắc là chỗ phái ta dừng chân, còn lại chín đỉnh núi khác là cấm địa.
Nghe nói nhốt toàn bộ yêu ma từ khi lập phái đến nay, tùy tiện bắt một con thì tuổi thọ nó cũng hơn mấy trăm năm, các ngươi đừng to gan lớn mật chạy đến đó chơi."
"Ở gần như vậy không sợ bọn chúng chạy ra làm loạn sao?" Thích Ẩn hỏi.
"Có kết giới Kinh Thiên trấn giữ," Vân Tri chỉ vùng trời phía nam, "Nhìn kỹ."
Thích Ẩn nhìn qua, thấy một đàn chim nhạn bay qua vách núi, có thể thấy ánh sáng gợn sóng lay động.
"Trên người có yêu khí hay ma khí, sẽ không đi qua kết giới được.
Thế nhưng sư đệ ngốc này không sao, yêu khí trên người hắn yếu đến mức gần như không có." Vân Tri chắp tay sau lưng, đi xuống sườn núi, nói, "Ngươi đừng nhìn Phượng Hoàn Sơn ở dưới cùng trong tiên sơn tứ phương, nghe nói thời viễn cổ được đại thần nữ Vu chiếu cố, nên có đại danh đỉnh đỉnh là Vu Sơn thần nữ.
Kết giới Kinh Thiên là nàng bày ra, chắc là thứ lâu đời nhất Phượng Hoàn Sơn chúng ta."
"...." Thích Ẩn không tin lắm, ngọn núi này có vẻ là nơi bắt rễ của mấy đạo sĩ lừa bịp, bên ngoài có vẻ truyền thụ đạo thuật nhất tinh bát trảo, nhưng thực ra là lừa gạt đồ đệ rồi dạy bọn họ đánh người, truyền đến giờ.
Vân Tri lại thở dài: "Mấy năm gần đây quang cảnh không tốt, linh khí ít dần, đạo pháp suy yếu, dù nói tiên môn ba ngàn, nhưng hiện giờ rất nhiều sơn môn phải đóng cửa, giờ chẳng biết còn lại bao nhiêu.
Sư phụ nói ngày khác đi xem phong thủy thế nào, không chừng phong thủy thay đổi, chúng ta sẽ thành đệ nhất phái ấy chứ."
Vân Tri dẫn bọn họ đến một khu nhà ngói mà khi nãy ngự kiếm qua, thực ra là một xóm nhỏ, tường đất so le xếp thành hàng, phía trước giếng nước có vạc nước có sào phơi, sư huynh đệ tỷ muội đang vây rào quanh khu vực của mình, nâng mắt nhìn qua, có vài món quần áo giặt đến bạc màu treo trước phòng, Thích Ẩn tinh mắt còn thấy mấy cái yếm đỏ với quần cộc.
Giữa dãy nhà ngói là một tường đất, uốn lượn dẫn đến chân núi.
Vân Tri chỉ một gian nhà bên cạnh cho bọn họ, "Đúng lúc có một gian nhà trống, hai người ở tạm chung một chỗ.
Sư đệ ngày trước rời đi để lại chăn đệm hai người dùng tiếp được đó."
"Sư huynh trước đó đi đâu, sao lại dừng?" Thích Ẩn hỏi.
"Không tu đạo được nên về nhà trồng trọt rồi." Vân Tri lại gần, bá vai Phù Lam cười nói: "Hai vị sư đệ, đạo không dễ tu vậy.
Đã vào sư môn, sư huynh cũng cho các ngươi một chút lợi ích." Vân Tri móc trong tay áo càn khôn một quyển sách bìa xanh, nhét vào tay Phù Lam, Bách Khoa Toàn Thư Phù Lục cho kẻ ngốc, là sư huynh tự biên soạn, có biến hình phù, minh hỏa phù, tị thủy quyết, cần gì có đó, đây là một bản chép tay duy nhất ở núi Phượng Hoàn, học phù lục có nó, đảm bảo đều đứng nhất.
Sư huynh chỉ lấy ngươi ba đồng, chịu thiệt một chút, ba đồng thôi thì nó là của ngươi."
Phù Lam không hiểu nhìn Thích Ẩn, Thích Ẩn im lặng, lấy ba đồng trong hà bao của Phù Lam ném cho Vân Tri, lôi Phù Lam vào nhà đóng cửa, "Sư huynh đi thong thả, chúng ta không tiễn."
Vân Tri lại xuất hiện bên song cửa sổ, cười lộ hàm răng trắng, "Đúng rồi quên nhắc các ngươi một việc, ban đêm đừng chạy loạn, đừng vào rừng."
Có ý gì? Chỗ này nửa đêm còn có quỷ làm loạn?
Lúc hắn muốn đuổi theo hỏi cho rõ thì Vân Tri đã chạy xa, Thích Ẩn đóng của sổ, mới phát hiện trong phòng không có đèn, đen như mực.
Lại mở cửa sổ ra thì phát hiện bên ngoài đã là hoàng hôn, ánh nắng màu vàng cam đọng bên góc tường, các huynh đệ tỷ muội xa lạ ở bên ngoài thu quần áo, ríu rít nhốn nháo thành một đám.
Có vẻ buổi tối trong núi hay mưa, nên mọi người đều vội vàng thu dọn không ai để ý tới bọn họ.
Vân Tri cũng chưa nói bọn họ ở đó, muốn đi ra cũng không tiện.
Quay đầu nhìn lại, Phù Lam ngồi xếp bằng trước thư án, mở to mắt nhìn hắn.
Mèo đen thì quan sát trong phòng, hai khung giường nằm bên góc tường, ở giữa là một cái bàn dài sơn đen, bên trên là đèn lồng rơi xuống đất, không có dầu thắp, chỉ có một cái chân đèn.
Màn trúc ngăn cách trong ngoài, giữa gian nhà có một cái bàn bát tiên chân cong, trên đó là một bình hoa đã khô héo, cành hoa như dây thép cong queo.
Về sau đây là nhà của hắn, Thích Ẩn ngồi đối diện Phù Lam, trong lòng hơi phiền muộn.
Nhà ở Ngô Đường, hắn sẽ không bao giờ về nữa.
"Chúng ta là phu thê sao?" Phù Lam hỏi hắn, "Phu thê mới ở chung một nhà."
"Chúng ta là huynh đệ, Ngốc Ca." Thích Ẩn không biểu cảm gì nói, "Huynh đệ ở chung một nhà, phu thê ngủ chung một giường."
"Bao giờ chúng ta mới ngủ chung một giường?" Phù Lam hỏi.
Thích Ẩn thở dài, nói: "Ngươi có thể quên đi không, ta không gả cho ngươi.
Hai chúng ta là nam, không chừng ta cởi quần, thứ kia còn lớn hơn của ngươi."
Phù Lam ngơ ngẩn nhìn hắn, có vẻ không hiểu.
Mèo đen