"Nhưng bây giờ trong con ngươi màu xám bạc của hắn không tồn tại bất cứ thứ gì, chỉ đọng lại sự lạnh lẽo đến cùng cực."
Đầu bạc (tam)
Ánh ban mai lờ mờ buông xuống, chút ánh sáng nhàn nhạt từ từ dâng lên phía chân trời, vòm trời trông hệt như một hồ nước trong vắt.
Từ trên Diệt Độ Phong nhìn xuống, những ngọn núi um tùm nằm vắt ngang ở phương xa, vài vệt mây trắng thấp thoáng trên đỉnh đầu.
Tuy nhiên, giữa phong cảnh non nước như một bức tranh thủy mặc kia dường như như có những vòng sương đen đang xoay chuyển, chúng bao trùm trên đầu những thị trấn san sát nhau.
Đó là yêu bướm không tên, mấy ngày trước chúng nó đồ diệt gần một nửa đệ tử Vô Phương, nếu không có đại trận mà lão tổ tông lưu lại, chỉ e bây giờ Vô Phương đã trở thành sào huyệt cho yêu bướm tàn sát bừa bãi.
Vô Phương, Chung Cổ, Côn Luân, ba đệ tử của ba núi bày trận bên dưới đài Thức Kiếm, mỗi người đều mặc đồ trắng đeo kiếm, nhìn sơ qua chỉ toàn là bạch y trắng tuyết, trông hệt như một xấp giấy.
Ôn Nguyên Khổ đứng trước đại điện Vô Phương, mặt nạ bằng bạc che đi khuôn mặt bị lột da gớm ghiếc của ông.
Ông nắm chặt chuôi kiếm Khô Nhạn, phóng tầm mắt trông về phía ba thôn mười hai trấn dưới chân núi Vô Phương, sau đó nhìn những cung đền đổ nát cùng với cỏ cây núi đá tan hoang xung quanh.
Ông đau lòng nói: "Đây là đại nạn lớn nhất nhân gian trong trăm ngàn năm qua! Phù Lam đền tội, chúng ta cho rằng vạn sự đại cát, buông lơi cảnh giác, không ngờ rằng kẻ ác kia để lại yêu bướm tàn sát Vô Phương bừa bãi! Là lão phu có lỗi, không thể giam yêu bướm ở Diệt Độ Phong, để chúng nó bay xuống thôn trấn tàn sát thôn trang.
Lão phu có chết vạn lần cũng không đền hết tội, đợi sau khi tiêu diệt yêu bướm, lão phu nhất định sẽ bêu đầu để tạ tội với chư vị đồng đạo!"
"Chưởng môn quá lời!" Nhiếp Trọng Hoa đứng dưới chắp tay nói, "Kiếp nạn này do sức người có hạn, chưởng môn nào có tội gì?"
"Không sai," Bạch Minh Quân tiếp lời, "Môi hở răng lạnh, phía tây của Vô Phương là Côn Luân, chỉ cách nhau có trăm dặm, nếu yêu bướm phá vỡ kết giới bay tới Côn Luân, trời nam thất thủ, xác sống yêu bướm tấn công phía bắc thì e là chư phái ở Trung Nguyên sẽ phải chịu tai ương.
Trung Nguyên thất thủ, chỉ còn lại Chung Cổ chúng ta thì khó mà xoay chuyển đại cục.
Hiện giờ kết giới của ba thôn mười hai trấn đều dựa vào Diệt Độ Phong chống đỡ, không phải là kế sách lâu dài.
Chúng ta cần phải chung tay trông coi, mới có thể cùng nhau vượt qua cửa ải!"
Nhiếp Trọng Hoa chắp tay, hướng mặt về phía đệ tử ba núi cao giọng nói: "Bây giờ ba núi chúng ta tập hợp lực lượng đến Diệt Độ Phong, xuống ba trấn dưới núi tiêu diệt yêu bướm.
Hãy nhớ kỹ, những xác sống đó hành động theo bầy đàn, tích tiểu thành đại, như thể có tổ chức vậy, chắc chắn sau lưng bọn chúng có yêu tà quấy phá.
Mỗi lần đệ tử tiên môn đến thanh trừ, không quá nửa khắc sẽ có một nhóm xác sống khác đến tiếp viện.
Các ngươi không được hành động một mình, không được tùy ý làm bậy, việc ưu tiên hàng đầu là phải tìm ra tà vật sau lưng chi phối đám yêu bướm, sau đó quét sạch yêu bướm, chém chết xác sống! Trận chiến này chỉ được thành công, không được thất bại, nếu thành, chúng ta chuyển nguy thành an, nếu bại, Vô Phương gặp nguy, Côn Luân gặp nguy, Trung Nguyên gặp nguy, nhân gian gặp nguy!"
Đệ tử ba núi đồng thanh hét to: "ĐỆ TỬ LĨNH MỆNH!"
"Trảm yêu trừ ma, chết không chối từ!" Ôn Nguyên Khổ rút kiếm rống to.
"TRẢM YÊU TRỪ MA, CHẾT KHÔNG CHỐI TỪ!" Mọi người đồng loạt hét to, âm thanh chấn động cả núi sông.
Đương lúc này, có vài đệ tử chống kiếm bò lên bậc thang bằng ngọc trắng trên Huyền Không Giai, khàn giọng gào lên: "Chưởng môn sư tổ! Chưởng môn sư tổ, hắn, hắn đã trở lại! Hắn đã trở lại!"
Mọi người cả kinh, âm thanh hô hào đột nhiên im bặt.
Mọi người lui sang bên nhường đường cho mấy đệ tử kia, bọn họ lảo đảo chạy tới rồi ngã nhào xuống bậc thềm dài bên dưới cung điện.
Ôn Nguyên Khổ run lên một cái, thân hình chợt lóe lên rồi xuất hiện trước mặt một đệ tử đi đầu, đoạn siết chặt cánh tay cậu, lạnh lùng hỏi: "Là Linh Xu?"
"Không, không phải tiểu sư thúc!" Vẻ mặt của đệ tử kia cực kì hoảng loạn, giống như hoảng sợ đến cực điểm.
Cậu ta đang định nói tiếp, bỗng có một loạt tiếng bước chân truyền tới từ thềm ngọc trắng Huyền Không Giai, một tiếng một bậc, càng lúc càng gần.
Âm thanh nọ hệt như tiếng gõ mõ điềm báo cho một cơn ác mộng, khi tiếng gõ dừng lại chắc chắn sẽ có người chết, tất cả mọi người bất giác ngừng thở, đồng thời nhìn đăm đăm về phía thềm ngọc Huyền Không Giai.
Không khí đột ngột lạnh hơn rất nhiều, vốn là nắng chói chang mùa hạ lại như thể rơi vào trời đông giá rét chỉ trong nháy mắt.
Một luồng khí lạnh thấu xương lan tràn khắp chung quanh, vòm trời xuất hiện chút tuyết trắng điểm xuyết bay lơ lửng.
Có người vươn tay tiếp được một đóa hoa tuyết trong suốt, bèn lẩm bẩm: "Tuyết rơi..."
Phía trên thềm ngọc Huyền Không Giai, nơi cuối trận gió tuyết có một chàng trai chậm rãi bước lên.
Y phục đen, giày đen, đao đen, chàng ta đội mũ choàng, tựa như một quỷ hồn trôi dạt khắp nơi không chốn đầu thai.
Ôn Nguyên Khổ trợn to hai mắt, cố gắng nhìn cho rõ gương mặt của người nọ.
Nhưng hắn ta cúi đầu, mũ choàng che khuất gương mặt.
Hắn ta lặng lẽ bước về phía trước, nhóm đệ tử áo trắng tự giác lui ra sau nhường đường.
Hắn bước lên đài Thức Kiếm, hoa tuyết phủ khắp đầu vai.
Hắn chậm rãi tháo mũ choàng xuống, lộ ra mái đầu bạc trắng, thoáng nhìn một cái như thể bị thấm nhiễm gió tuyết lạnh buốt.
Bấy giờ Ôn Nguyên Khổ mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của đứa nhỏ này, vẫn là lứa tuổi đó, song lại không có lấy một biểu cảm gì, hệt như một pho tượng điêu khắc bị hoa tuyết đóng băng, vừa lạnh lùng vừa hờ hững.
"Thích Ẩn!?" Ôn Nguyên Khổ sửng sốt nhìn hắn.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm người thanh niên đầu bạc này, trong mắt toàn là vẻ kinh ngạc không nói nên lời.
Không một ai ngờ rằng hắn một mình nhảy xuống Diệt Độ Phong thế mà lại còn mạng trở về, càng không nghĩ tới chuyện hắn sẽ biến thành dáng vẻ yêu quái thế này.
Quả thực là một con quỷ, là một u hồn bò ra từ địa ngục.
Ôn Nguyên Khổ gầm lên: "Đầu tóc của con, đôi mắt của con là chuyện ra làm sao? Cái đồ nghiệp chướng nhà con, hay là con cũng luyện không thành tà thuật gì đó rồi! Chẳng lẽ trái tim thối rữa trong cấm địa kia thực sự là của con ư? Con đổi tim với yêu ma!" Giọng điệu của ông đầy căm phẫn, "Hai đứa các con lần lượt rơi vào tà đạo, biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ thế này, các con có xứng với Nguyên..."
"Đừng nói nữa." Thích Ẩn cắt lời ông ta, đoạn ngẩng mặt lên, nhìn tuyết bay lả tả trên trời cao.
Những đóa hoa tuyết xoay tròn rơi xuống, vòm trời trong mắt hắn hệt như một cái hàng rào bằng băng khổng lồ.
Hắn nhớ tới nhiều ngày trước, lúc hắn ở nơi này còn có Phù Lam, có mèo đen bên cạnh, nhưng hiện tại hết thảy đều thay đổi cả rồi.
Hắn nhẹ giọng nói: "Nguyên Khổ, ta và ông đều rõ mục đích ta tới đây.
Ngày trước các ngươi giết ca ta, từ lúc khởi động sát trận Thái Thượng cho đến khi ca ta tan thành tro bụi, thời gian tổng cộng cỡ một nén hương.
Từ giờ trở đi, ta cho ông thời gian nửa nén hương để giết ta, bắt đầu đi."
"Ngươi có ý gì?" Vẻ mặt Nhiếp Trọng Hoa cực kì hung dữ, "Thích Ẩn, ngươi và yêu tà cùng một giuộc, niệm tình ngươi lần đầu phạm lỗi, lại còn là đứa con duy nhất của Nguyên Vi trưởng lão, đám trưởng bối chúng ta tạm thời không tính toán với ngươi.
Đợi sau khi diệt trừ