"Tựa như ánh mặt trời thình lình buông xuống nhân gian, tất thảy lại nhen nhuốm sắc màu hi vọng.
Miêu gia vẫn có thể ở lại bên cạnh hắn, hắn cũng còn cơ hội tìm lại được ca ca."
Thần ẩn (tam)
"Ca ta không giống với Vu Úc Ly," Thích Ẩn khàn giọng nói, "Huynh ấy không nhớ được những chuyện ở kiếp trước, mỗi một lần sống lại huynh ấy đều trắng tinh như tờ giấy, huynh ấy hoàn toàn không biết gì về thế giới này cũng như chính bản thân mình."
"Đúng thế, chúng ta đoán rằng đó là do Vu Úc Ly đã xóa bỏ ký ức và tẩy sạch linh hồn của y rất nhiều lần.
Thuật Tẩy Hồn mà hắn ta sử dụng cực kỳ nguy hiểm, nó tương đương với việc cưỡng ép phá hủy linh cung tủy não, khiến y mất trí nhớ.
Não là sinh mệnh của cơ thể, là nguồn sống của tất cả các vị thần*, huống chi là linh hồn.
Loại thuật Tẩy Hồn này nếu dùng quá nhiều lần sẽ làm linh hồn y tổn thương không thể nào phục hồi lại được.
Điều đó khiến thân xác y có thể trùng sinh, song không có cách nào giữ lại ký ức."
*Trích trong 《 Đạo Xu · Bình Đô Thiên 》.
Vị thần nữ thứ hai tiếp lời: "Nhưng chúng ta đã thấy một thứ kỳ lạ bên trong linh hồn của y." Đầu ngón tay thần nữ tỏa ra vầng sáng xanh nhạt, một tia sáng màu vàng mỏng manh hiện ra ở chính giữa đại não ảo ảnh Phù Lam.
Tia sáng vàng kia uốn lượn vắt ngang trung tâm tủy não, hệt như một vết sẹo sâu hoắm.
"Một vết sẹo?" Thích Ẩn lẩm bẩm.
"Chính xác thì là vết tích của một phù chú.
Vết tích này rất mới, chỉ khoảng trăm năm đổ lại.
Dường như là sau khi Vu Úc Ly phá hủy linh hồn y, có ai đó đã khắc một loại phù văn vô danh lên đó.
Khắc dấu vào linh hồn sẽ khiến người chịu thuật đau đớn đến cực điểm.
Không ai có thể kháng cự thứ thuật pháp nguy hiểm và tàn nhẫn như thế, cũng không thể giải trừ được.
Chúng ta cũng không rõ công dụng của nó lắm, có lẽ chuyện tâm trí Phù Lam bị khuyết thiếu, không có tình cảm cũng không có dục vọng có liên quan đến vết khắc này."
Đến tột cùng là tên khốn kiếp nào đã làm chuyện này với Phù Lam, điều tra bao nhiêu năm mà cũng không có manh mối.
Lòng Thích Ẩn đau đớn vô cùng, cánh tay dưới ống tay áo siết chặt lại.
Hắn hít một hơi thật sâu, vất vả lắm mới bình ổn được nỗi lòng rồi nói: "Được rồi, không cần nói nữa.
Các ngươi chỉ cần cho ta biết người mà cái vị tiền bối Vô Phương tên Mộ Dung Trường Sơ kia tìm có phải là ca ta không, rốt cuộc ông ta đã đi đâu?"
"Ngươi đoán không sai, người bạn cũ hắn muốn tìm chính là Phù Lam." Thần nữ nói, "Nơi cuối cùng hắn xuất hiện là núi Cửu Nghi, là chỗ thần điện Phục Hy tọa lạc."
"Thần điện Phục Hy?" Cả ba người Thích Ẩn đồng loạt nhíu mày.
Một thần nữ khác lên tiếng: "Đại thần Phục Hy là tổ thần của nhân gian, mấy nghìn năm trước, thần điện của hắn nắm giữ bí pháp tuyệt diệu nhất trên thế giới này.
Có một truyền thuyết rằng đại thần vu Vu Tức Minh của Phục Hy có được bí truyền của thần linh, biết thần thuật bất tử.
Rõ ràng chuyện này là lời đồn thất thiệt, đại thần Phục Hy tuyệt đối sẽ không ban cho phàm nhân bí thuật trường sinh.
Nhưng có lẽ bọn họ thật sự dựa vào bản lĩnh của chính mình mà tìm được cách thoát khỏi luân hồi.
Bí mật bất tử của Vu Úc Ly ắt hẳn có liên quan đến nơi đó."
"Ca ta từng đi qua thần điện Phục Hy sao?" Thích Ẩn hỏi.
"Đương nhiên." Thần nữ thứ ba trả lời hắn, "Ca ca của ngươi là phàm linh duy nhất còn sống bước ra khỏi núi Cửu Nghi trong mấy trăm năm qua.
Sau khi Khương Ương tử trận, đại thần Phục Hy mở ra đôi mắt linh thì chìm vào giấc ngủ dài.
Mấy nghìn năm rồi chúng ta không hề có tin tức gì của hắn.
Một nghìn năm trước, chúng ta tỉnh dậy sau giấc ngủ dài thì phát hiện thần điện Phục Hy không còn nữa, mặc dù chúng ta đã tìm kiếm khắp thế gian nhưng vẫn không thấy bóng dáng nó đâu cả.
Núi Cửu Nghi cao ngút trời với những cánh đồng băng trải rộng, phàm linh khó mà sống được ở nơi đó.
Hàng nghìn năm qua, có vô số yêu ma phàm nhân ngấp nghé bí bảo của thần linh, song không một ai có thể xâm nhập vào bên trong núi được cả.
Khoảng năm trăm năm trước, Phù Lam kiếp thứ mười lăm đã tiến vào núi Cửu Nghi.
Y là người duy nhất vào được bên trong núi và an toàn trở ra ngoài."
"Thần tiên tỷ tỷ, chẳng phải các ngươi nói nếu y tiến vào thần tích sẽ bị thần hầu giết ngay lập tức sao?" Vân Tri nói, "Có lẽ y vốn không hề vào thần điện, đi được một nửa thì nghĩ lại nằm ở nhà vẫn thoải mái hơn, thế là quay ra ngoài."
"Quả thực là như thế.
Phàm là chuyện gì cũng có ngoại lệ.
Chúng ta đoán y đã đến thần điện Phục Hy là vì y đã đưa một đứa bé từ sâu trong núi tuyết ra bên ngoài." Thần nữ nói, "Đứa bé kia chính là Mộ Dung Trường Sơ."
Mọi người sửng sốt, sâu trong núi tuyết hoang vắng không một bóng người, sao lại có trẻ con ở đó? Chỉ mỗi Thích Ẩn là không vui cho mấy, ngoại trừ hắn ra thì ca hắn còn từng dắt một đứa trẻ khác nữa à?
"Như các ngươi đã biết, sau khi đứa bé kia trưởng thành thì tìm kiếm Phù Lam khắp nơi, hắn dựa theo ký ức lúc còn bé vẽ bức họa Phù Lam, dò la tin tức, thậm chí hỏi đến cả thần điện Ba Sơn.
《 Vô Phương tinh hoa lục 》nói rằng hắn thích du lịch, thực tế thì hắn đi khắp trời nam đất bắc, tất cả những gì hắn tìm kiếm là thần tích mà Phù Lam từng đi qua.
Cuối cùng, năm hắn ba trăm bảy mươi lăm tuổi đã mất tích ở sâu trong núi Cửu Nghi.
Chúng ta dõi theo cả đời hắn, cho đến khi hắn biến mất ở núi Cửu Nghi.
Đó là lãnh địa của đại thần Phục Hy, chúng ta không thể dò xét được, nên không biết rốt cuộc hắn đã gặp phải chuyện gì.
Nhưng ngoại trừ việc sau khi lớn lên đi khắp nơi tìm kiếm Phù Lam, hắn còn một điểm không giống người bình thường." Thần nữ ngừng một chút, đoạn nói: "Khi hắn còn nhỏ rất hay mộng du."
"Mộng du thì có gì lạ?" Thích Ẩn ngờ vực.
"Đương nhiên mộng du không lạ," Vân Tri cười nói, "Nhưng nếu ông ta nói mớ mấy câu khó hiểu, làm mấy chuyện mộng du khó đoán, vậy thì lạ đó.
Lẽ nào ông ta nói mớ Ta là con trai của đại thần Phục Hy sao?"
"Đại thần không thể gieo giống nòi, nhóc con." Các thần nữ cười khẽ, "Chỗ kỳ lạ là tư thế mộng du của hắn cực kỳ quái dị."
Thần nữ búng nhẹ đầu ngón tay, sóng nước tụ lại một lần nữa tạo thành dáng hình của một đứa trẻ gầy gò.
Vân Tri tháo dây buột tóc ra nhìn, Thích Ẩn cũng tập trung xem kỹ.
Đứa bé kia đang quỳ mọp dưới đất, dùng một tư thế kỳ cục bò về phía trước.
Tư thế này khiến người xem có cảm giác sởn gai óc một cách khó hiểu, lúc này thoạt nhìn đứa bé đó không giống con người nữa, mà giống như bị một thứ gì đó ám vào.
Thích Ẩn nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên hiểu ra đây là tư thế gì.
Đứa nhỏ này hệt như một con rắn đang bò ngoằn ngoèo về phía trước.
"Trưởng lão Vô Phương cho rằng hắn bị yêu ma quấy phá, nhiễm phải yêu khí mới có chứng bệnh như vậy.
Sư trưởng Vô Phương nghĩ mọi cách cũng không thể chữa khỏi căn bệnh rắn bò của đứa nhỏ này.
Bọn họ muốn tìm Phù Lam giúp đỡ, nhưng khi đó Phù Lam đã biến mất dưới đáy Băng Hải Thiên Uyên, không rõ tung tích.
May mà sau khi sống ở Vô Phương mấy tháng, chứng bệnh này không chữa cũng tự khỏi.
Nhưng tiếc một điều là khi căn bệnh biến mất thì ký ức của hắn cũng dần dần phai mờ.
Cho đến khi hoàn toàn trưởng thành, hắn chỉ còn chút ấn tượng mơ hồ với núi Cửu Nghi.
Dù cho chúng ta có dùng thần ngữ dụ hắn mở miệng thế nào, hắn cũng không thể nói rõ tình huống của thần điện Phục Hy được."
Thích Ẩn nhíu mày, "Ta muốn đến núi Cửu Nghi."
"Đừng vội, chúng ta sẽ xé khe nứt thời không ra rồi đưa ngươi đến núi Cửu Nghi của năm trăm năm trước.
Ngươi phải đi theo Phù Lam của lúc đó tìm thần điện Phục Hy, bí mật bất tử của Vu Úc Ly rất có khả năng được giấu trong đó.
Sau khi ngươi lên thuyền thì thuyền cổ sẽ chở ngươi quay về thực tại." Nhóm thần nữ thở dài tiếc nuối, "Nhóc à, chúng ta nợ ngươi rất nhiều.
Việc đưa Phù Lam đến bên cạnh ngươi vốn chỉ là để bảo vệ an toàn cho ngươi, tránh để yêu ma quấy rầy, tội đồ dòm ngó, chúng ta không ngờ rằng giữa các ngươi lại có sự ràng buộc sâu sắc như vậy.
Để bồi