"Một khắc kia tựa như rơi xuống biển sâu, đất trời yên tĩnh, dưới lòng đất bị nguyền rủa chỉ còn lại hai người bọn họ đang ôm chặt lấy nhau."
Mơ hồ (tam)
Mọi người nhìn nhau, dưới ánh sáng của đăng phù, sắc mặt mọi người giống như tấm giấy màu vàng.
Vân Tri nói: "Đừng nói bậy, ở đây nhiều rắn yêu địa hỏa như thế, biết đâu là những xà vu kia dính chưởng cũng không chừng." Hắn vỗ vai Mộ Dung Tuyết, "Ngươi với người trong lòng của ngươi ở đây chờ đi, ta và tiểu sư thúc qua đó xem thử."
Mặt của Mộ Dung Tuyết và Ngu Sư Sư đồng loạt đỏ phừng, tuy trong động tối om nhưng cũng nhìn ra được sắc mặt hai người đỏ như nhỏ máu.
Mộ Dung Tuyết lắp bắp nói: "Vân Tri sư huynh, huynh huynh huynh huynh đừng có nói bậy nha."
"Được được được, là ta nói bậy, ngại quá hi hi." Vân Tri cười hì hì.
Mèo đen chui ra khỏi cổ áo Vân Tri, để lộ đôi mắt xanh lục như hai đốm ma trơi, nó nói: "Nếu là Nữ La thật thì hai ngươi định làm gì?"
Mọi người im lặng, không gian tĩnh mịch chỉ nghe thấy âm thanh của hồ nước xôn xao bên tai không dứt.
Thích Linh Xu trầm giọng nói: "Cái xác không hồn, không thể không trừ.
Ta sẽ tụng kinh siêu độ, cầu cho nàng an yên."
Dứt lời, y và Vân Tri cùng đi qua đó.
Cách vách đá càng lúc càng gần, hai người đều im lặng nín thở, e sợ sẽ quấy nhiễu thứ kia.
Người đầu to cứ đứng sau vách đá uốn éo dò nửa người ra, cũng không nhúc nhích, thẳng tắp như một cương thi.
Thích Linh Xu và Vân Tri nhìn nhau một cái, sau đó đi vòng sang bên cạnh.
Nơi này là một sơn động nhỏ, trên núi lửa tạc rất nhiều tượng thần Phục Hy giống nhau như đúc, vị trí rất cao, tất cả đều là nửa người, từ vách đá nghiêng nghiêng vươn ra trông như ló ra khỏi khe đá.
Đôi mắt hoàng kim hé mở, tựa hồ đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Bị những tượng thần đó nhìn chằm chặp ít nhiều gì cũng có hơi mất tự nhiên, Vân Tri không nhìn bọn họ nữa, đoạn thắp đăng phù đưa về phía người đầu to kia, ánh sáng đăng phù tỏa ra mới nhìn rõ bộ dạng của thứ đó.
Không phải Nữ La, thì ra là một xà vu đã chết.
Gáy của gã bị rắn yêu ký sinh nên tóc rụng gần hết, lộ ra da đầu căng đến mức gần như xuyên thấu.
Rắn yêu đã không còn nữa, có lẽ là sau khi ăn sạch sẽ óc của gã thì bỏ đi, để lại một cái xác đầu to rỗng ruột.
Xà vu này lõa thể với một chiếc đuôi rắn cứng cáp cuộn trên mặt đất, cùng với lớp vảy đen xù xì tỏa sáng lấp lánh như bôi sáp.
Vân Tri và Thích Linh Xu ngồi xổm xuống dùng vỏ kiếm chọc chọc thân thể gã, xem có rắn yêu nào còn sót lại hay không.
Nếu vẫn còn, thi thể này vẫn nên thiêu hủy thì tốt hơn.
Giơ đăng phù lên nhìn cả buổi, trong lòng Vân Tri luôn có một cảm giác không thoải mái.
Hắn nhíu mày quan sát hồi lâu, nhìn từ đuôi rắn đến khuôn mặt, bỗng dưng có gì đó xẹt qua trong đầu, hắn nói: "Tiểu sư thúc, có phải chúng ta từng gặp gã hay không?"
Thích Linh Xu nghe xong thì dùng vỏ kiếm nhấc cằm của xà vu kia lên, gật gù nói: "Đúng là rất quen."
"Hay là bức bích họa nào đó có vẽ mặt gã?" Mèo đen bò ra khỏi cổ tay áo Vân Tri.
"Không..." Vân Tri chậm rãi lắc đầu, đoạn nhìn chằm chằm xà vu kia không chớp mắt.
Gương mặt tái nhợt, vết hoen tử thi loang lổ, mặt mũi bị khuất trong bóng tối nom khủng khiếp khó tả.
Vân Tri từ từ suy nghĩ, sau đó kinh ngạc nói: "Mẹ nó, ta đã bảo gặp ở đâu rồi mà.
Gã là đệ tử Chung Cổ Sơn, thủ hạ của Ngu Lâm Tiên."
Lúc trước thần điện sụp đổ, mọi người đều rơi xuống dưới, có rất nhiều đệ tử không biết đã rơi ở nơi nào, giờ vất vả lắm mới gặp được một người, sao lại biến thành rắn mất rồi? Vân Tri và Thích Linh Xu nhìn nhau.
"Có lẽ cũng giống như xác ướp trong thần điện, bị xà vu tóm được nên chặt sống hai chân rồi may đuôi rắn vào." Mèo đen nói.
Sợ nhận nhầm người nên Vân Tri ló đầu qua định kêu bọn Ngu Sư Sư lại đây nhìn thử.
Dù sao cũng là đồng môn, nhất định là bọn họ sẽ nhận ra nhau.
Ai ngờ phía trước tối om, vắng vẻ yên tĩnh, nửa bóng người cũng không có.
Người đâu rồi?
Thích Linh Xu dang tay che chở cho Vân Tri, đồng thời giải phóng ma khí, chúng cuồn cuộn quanh người y như thủy triều dâng.
Y thấp giọng nói: "Có biến, từ giờ trở đi đừng rời xa ta quá ba bước."
"Yên tâm, một bước ta cũng không rời đâu." Vân Tri tiến tới một bước, dán sát vào cánh tay Thích Linh Xu.
Thích Linh Xu: "..."
Nếu so hai người này với nhau, vẫn là Thích Linh Xu đáng tin cậy hơn.
Mèo đen nhảy lên người Thích Linh Xu rồi chui vào cổ áo y.
Đây là kinh nghiệm đúc kết từ việc theo chân Phù Lam ngày xưa, đến chỗ nguy hiểm bốn bề thì cứ việc ôm đùi người lợi hại nhất là an toàn.
Hai người một mèo kiểm tra bên ngoài hang động, không có dấu vết đánh nhau, trong hồ ngầm cũng không có người.
Cho dù có đánh nhau đi nữa, bọn họ cách đó không xa thì không có khả năng không nghe thấy động tĩnh.
Vân Tri moi hết đăng phù ra thắp sáng để sơn động sáng sủa hơn.
Lúc này bọn họ mới thấy dấu chân trên mặt đất, không có đi ra, chỉ có tiến vào.
Vân Tri kinh ngạc nói: "Trời đất, hai người bọn họ tự nhiên biến mất hả?"
"Còn một tin xấu nữa," Sắc mặt Thích Linh Xu rất khó coi, "Cửa động biến mất rồi."
Vân Tri giật mình một cái, đoạn lần mò từ trên xuống dưới tìm vách động nhưng không thấy khe hẹp để đi ra ngoài.
Bên trong không có đường ra, bọn họ đã bị giam kín.
Kỳ lạ thật, hai tên kia biến mất thế nào nhỉ? Trong động này cũng không có trận pháp truyền tống, càng không có cơ quan ám đạo.
Bọn họ vừa vào động không lâu, dấu chân còn bị giới hạn, những nơi có dấu chân đều đã kiểm tra rồi, không hề phát hiện nơi nào bất thường cả.
Mi tâm Thích Linh Xu gần như khóa lại, ma khí vờn quanh thân, ấn tâm ma giữa trán tựa như một đóa hoa máu diễm lệ.
Chút sắc đỏ giữa hai hàng mày phối với làn da trắng sứ tô điểm thêm vẻ đẹp vốn có của y.
Nhưng Vân Tri nào có lòng dạ thưởng thức, rõ là tâm cảnh của tên này không ổn, bộ dạng trông khó chịu vô cùng.
Vân Tri vỗ vỗ vai y, nói: "Tiểu sư thúc, đừng sốt ruột."
Ma khí cắn nuốt máu thịt của người khác để tăng cường linh lực cho mình, kiểu tu luyện độc ác này tuy tiến cảnh rất nhanh, song lại từng bước đọa vào vực sâu.
Vân Tri cũng không đồng ý y dùng ma khí, nhưng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan thì không còn cách nào khác.
Vào thần điện chưa được bao lâu mà tà khí trên người y dày đặc như một đám mây đen.
Thích Linh Xu lắc đầu nói: "Không sao." Sau đó nói tiếp: "Dấu chân không đúng."
"Sao á?" Vân Tri hỏi.
"Hơn hai người." Thích Linh Xu dùng vỏ kiếm chỉ vào những dấu chân đó, "Đây là ngươi, đây là ta, Miêu gia vẫn luôn trên người chúng ta, không xuống đất nên không có dấu chân của nó.
Ngoại trừ chúng ta thì ở đây còn có dấu chân của bốn người."
"...!Không phải hơn hai người," Vân Tri đính chính, "Hai trong bốn cặp dấu chân này lặp lại là của Mộ Dung Tuyết và Ngu Sư Sư.
Bảo sao không hề có dấu chân rời khỏi động, đó là bởi vì hai tên này đi lui ra ngoài.
Cửa động biến mất sau khi bọn họ ra ngoài, nhốt chúng ta ở đây."
"Ừ," Thích Linh Xu chỉ vào hai cặp dấu chân trong đó, "Dấu chân rõ ràng, độ dài khoảng cách mỗi bước đều nhau.
Điều này chứng tỏ mỗi bước đi của bọn họ rất vững vàng, cứ mỗi một bước sẽ dừng lại một khoảng thời gian nhất định.
Bọn họ đi rất cẩn thận, không hề phát ra tiếng động gì.
Vì sao?"
"Đương nhiên là sợ kinh động đến chúng ta." Mèo đen hừ nói, "Theo như lão phu thấy, chúng ta bị đôi cẩu nam nữ kia chơi xỏ rồi.
Chắc là bọn chúng đã dùng thuật pháp tà môn gì đó đóng cửa động lại.
Tức chết lão phu rồi, uổng công chúng ta cưu mang bọn chúng, chúng lại lấy oán trả ơn!"
"Miêu gia, đừng có nghĩ xấu người ta như thế." Vân Tri vuốt lông cho nó, "Ta nghĩ đến một khả năng khác.
Có lẽ bọn họ đã nhìn thấy thứ gì đó, đoán rằng chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, dựa vào linh lực thấp kém của hai người bọn họ chỉ có thể lực bất tòng tâm, nên đành chạy trước đi tìm Hắc Tử cứu giúp."
"Rốt cuộc bọn họ đã thấy cái gì?" Thích Linh Xu thấp giọng hỏi.
Vân Tri hất hàm với thi thể xà vu kia, "Đương nhiên là quỷ xui xẻo chết trong động này rõ nhất rồi."
Quay lại trước mặt xác xà vu kia lần nữa, quầng sáng vàng nhạt của đăng phù bao trùm lấy khuôn mặt khiến cho mọi người trông như đeo một chiếc mặt nạ vàng.
Dưới mũi và khóe mắt đổ bóng mang đến một cảm giác âm u lạnh lẽo.
Vân Tri ngồi xổm xuống quan sát xác xà vu kia, muốn tìm manh mối nào đó.
Đột nhiên mí mắt giật mạnh một cái, Vân Tri phát hiện hông người này không có dấu vết may lại.
Nói cách khác, đuôi rắn này là mọc trực tiếp từ người gã.
Má nó, sao có thể chứ?
Vân Tri tưởng mình hoa mắt, bèn kê sát mặt vào nhìn cho kỹ.
Hắn cách xác xà vu quá gần, Thích Linh Xu thoáng cau mày, vừa định nhắc nhở thì thi thể xà vu tái nhợt trên mặt đất lồm cồm bò dậy, sau đó dán sát mặt vào mặt Vân Tri.
——
Một đường chạy nhanh, men theo khe núi băng bò lại lỗ thủng.
Nơi này bị Thích Ẩn đông thành đá, không khí lạnh đến nỗi có thể xuyên tim.
Nhưng Thích Ẩn rất vui, vì có Phù Lam bên cạnh.
Giữa thế giới nhỏ hẹp này chỉ có hai người bọn họ, Phù Lam ở phía trước, Thích Ẩn đi theo sau, tựa như hai chú ốc sên nho nhỏ đang cùng nhau bò trên con đường giữa khoảng trời hoang vắng.
"Là ba người, đồ ngu." Âm thanh của Bạch Lộc vang lên bên tai, "Có chuyện này tiểu gia phải nhắc nhở ngươi, từng thời từng khắc ngươi phải nhớ cho kỹ ngươi đang sống cùng một thân xác với ta, những chuyện ngươi làm tiểu gia đều thấy tất, suy nghĩ đen tối của ngươi tiểu gia cũng nghe được.
Đừng có mà tối ngày hết ôm ấp rồi lại ca ca iu đệ đệ iu với ca ca đầu đất kia của ngươi nữa, mắc ói gần chết!"
Bạch Lộc làm động tác nôn mửa.
"Ngươi im miệng, để ta tạm quên ngươi một lát có được không?" Thích Ẩn tức giận nói.
Giữa tâm hải mênh mông xanh thẫm, Bạch Lộc trợn mắt, sau đó xoay người lênh đênh trên sóng nước nhắm mắt đánh một giấc say sưa.
Bọn họ chiếu theo bản đồ của Mộ Dung Tuyết bò đến cửa động lăng mộ.
Phù chú của Ngu Sư Sư còn dán lung tung ở đằng kia, Thích Ẩn bóc tấm bùa vàng ra cẩn thận đưa vào trong.
Không gian nhỏ im ắng không một tiếng động, bóng tối bao trùm cỗ quan tài bằng vàng nọ, chẳng hiểu sao lại có