"Đây thực sự là một nỗi tuyệt vọng khôn cùng, các vị thần từng đi lại trong nhân gian phải đối mặt với sự suy tàn không thể vãn hồi, tựa như sao trời ảm đạm mất đi vẻ huy hoàng vốn có."
Bi ai (tứ)
Cái vực sâu này là một khe đất nứt, hệt như một cái miệng to đùng tối om, vọng không thấy đáy.
Ném một tấm đăng phù xuống, tận đến khi ánh sáng lờ mờ của đăng phù hoàn toàn chìm vào bóng tối cũng không thấy nó chạm đến điểm cuối.
Khoảng không tối tăm vô hạn bao trùm khắp nơi, và vực sâu không thấy đáy này tựa như một cái lồng sắt đang chờ bọn họ chui vào, Thích Ẩn chợt nhớ đến vực sâu không đáy ở trong thần mộ Bạch Lộc.
Đáy nơi này là chốn nào? Là địa tâm[1], hay là âm tào địa phủ?
[1] Địa tâm: tâm trái đất.
"Để xuống xem thử." Thích Ẩn nói, "Lão thần vu nói phải đi vào sâu bên trong, đến một nơi gọi là U Lệ Địa Uyên, chỉ sợ là không có chỗ nào sâu hơn chỗ này đâu." Hắn dùng dây trói tiên buột lên eo, giao đầu dây kia cho Phù Lam, nói: "Ta xuống dưới dò đường trước, các ngươi ở đây chờ ta."
"U Lệ Địa Uyên," Vân Tri gãi má, "Nghe giống chỗ của âm tào địa phủ ghê."
Thích Linh Xu bước tới, cũng buột dây thừng lên eo, "Thích Ẩn, ta đi cùng đệ."
"Không cần, một mình ta đi là được."
Thích Linh Xu lơ lửng bay bay liếc hắn một cái, lặp lại lần nữa: "Cùng đi."
Ánh mắt này của y chứa hàm ý không rõ, Thích Ẩn ngạc nhiên, sau đó nói: "...Được."
Hai người dẫm lên vách đá rồi lao nhanh xuống vực.
Luồng gió khô nóng lướt qua bên tai, càng xuống dưới bóng đen càng dày đặc, tựa như mực đen không hòa tan ra được, khiến Thích Ẩn có đôi lúc lầm tưởng rằng mình bị mù.
Nhiệt độ cũng dần dần tăng lên, khe đất nứt này hệt như một cái nồi khổng lồ đang bốc khói nghi ngút.
Bên dưới không phải là dung nham, dõi mắt vọng xuống không hề thấy chút ánh sáng nào, chỉ có bóng đêm vô tận.
Rơi được nửa đường, cách bên trên đã rất xa, Thích Ẩn cất lời: "Tiểu sư thúc, có phải huynh có chuyện muốn nói với ta không?"
"Giữ bí mật giúp ta." Thích Linh Xu thấp giọng nói.
"Bí mật gì?"
Thích Linh Xu mím môi: "Đừng giả ngu, Thích Ẩn."
Thích Ẩn cười cười: "Ta không biết bí mật gì cả, tiểu sư thúc.
Huynh muốn thế nào là tùy huynh, ta sẽ không can thiệp.
Còn nếu có chỗ cần dùng đến ta, cứ nói một tiếng là được."
Người bên cạnh khựng lại một chút, sau đó dừng lại.
Trong bóng tối lặng lẽ, hơi nóng hầm hập, cả người Thích Ẩn đổ mồ hôi như muốn tan chảy.
Cuối cùng Thích Linh Xu cũng mở miệng, giọng rất khẽ, y nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi."
Thích Ẩn không hiểu gì hết: "Đáng lẽ phải cảm ơn chứ nhỉ?"
"Lúc lâm chung sư tôn để bùa Lưu Âm lại chỉ có mỗi một ý niệm là giao phó ta tìm đệ quy ẩn mà thôi.
Ta vốn phải gánh trọng trách huynh trưởng, chăm sóc đệ an khang.
Nhưng suốt quãng đường đi, lúc nào cũng là đệ nhọc lòng vì ta." Giọng điệu của Thích Linh Xu buồn rầu, "Một mình đệ đi giết cha, mổ ngực đổi tim, Vu Úc Ly lăm le tính mạng của đệ, nhân gian ép đệ vào đường cùng, mà ta lại không thể bảo vệ đệ dù chỉ là chút ít.
Ngày nào đó dưới chín suối, ta không còn mặt mũi nào đi gặp sư tôn cả."
Cái tên này, suốt ngày ôm đồm một đống chuyện lớn chuyện nhỏ trên vai, thế mà không sợ áp lực chết à.
Thích Ẩn thầm thở dài, sau đó lắc đầu: "Huynh bảo vệ ta một lúc, nhưng có thể bảo vệ ta được một đời không? Ta không phải trách nhiệm của huynh, càng không muốn trở thành gánh nặng của huynh.
Tiểu sư thúc, ta có con đường đi của riêng mình."
Thích Ẩn nhớ đến ngày Phù Lam gặp nạn, hắn dập đến vỡ đầu, máu chảy đầy mặt, phủ phục dưới đất hèn mọn như một con kiến chỉ đổi lại được ánh mắt lạnh lùng của những kẻ gọi là chưởng môn tiên sơn kia.
Không ai nghe âm thanh năn nỉ của hắn, không ai thương hại hắn khóc lóc thảm thiết.
Lúc đại họa từ trên trời giáng xuống, không ai giúp được hắn cả.
Chỉ có tự cầm lấy thanh đao của mình mới có thể nắm giữ được mệnh chính mình, mới có thể bảo vệ người mình yêu.
Hắn tiếp tục nói: "Ta đã không còn là Thích Ẩn của ngày xưa nữa, huynh không cần nhọc lòng vì ta, huynh vẫn là nên nghĩ chuyện của mình đi thì hơn." Hắn vỗ vai Thích Linh Xu, "Tuy ta nói là mặc kệ, nhưng có đôi lời vẫn phải nói ra.
Trước kia ta rất nhu nhược, lo cái này nghĩ cái kia, luôn chỉ biết từ chối, chùn bước, sợ hãi, làm tổn thương trái tim của ca ta.
Mãi đến khi huynh ấy bỏ mình giữa sát trận Vô Phương, ta mới hiểu được rằng vận mệnh và thời gian vốn không chờ đợi chúng ta, nếu huynh không nói, e là cả đời này cũng không còn cơ hội đâu."
Thích Linh Xu trầm mặc trong giây lát, đoạn nói: "Không giống nhau, Thích Ẩn.
Đệ không phát hiện rằng trong đám chúng ta, đệ tu bí pháp Vu La, ta tu Tâm Ma Kiếm, Phù Lam vốn xuất thân từ Ba Sơn, không đề cập đến.
Chỉ có Vân Tri là chuyên tu kiếm đạo Phượng Hoàn, chưa từng thay đổi.
Năm đó tiên sơn gấp gáp luận đạo, hậu bối khắp các nhà đều gọi ta là đệ tử của sư tôn, là thủ đồ của Vô Phương, là người đứng đầu.
Không phải, thiên tài kiếm đạo chân chính mới là đại sư huynh của đệ."
"Huynh đề cao hắn quá rồi," đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi mà, Thích Ẩn thèm mà tin vào, "Suốt ngày hắn cứ cà lơ phất phơ, huynh không biết đâu, hồi còn ở Phượng Hoàn muốn hắn luyện kiếm còn cực hơn dắt trâu đi cày nữa, ngày nào cũng bị Thanh Thức sư thúc phạt quỳ cả."
Thích Linh Xu lắc đầu nói: "Đúng đấy, ta ngày ngày luyện kiếm từ khi gà gáy, đến khi mặt trời lặn thì nghỉ, thế mà số bóng kiếm điều khiển được còn kém hơn hắn một chút.
Nếu không động đến ma khí, chỉ mỗi kiếm kỹ thôi thì ta vẫn dưới cơ Vân Tri.
Đặt chuyện kiếm kỹ sang một bên, nói về tâm tư đi.
Mấy ngày nay chúng ta gặp hoạn nạn, tạm thời không nhắc đến đệ, lòng ta không yên, cam nguyện nhập ma.
Lúc đó mới biết rằng cái gì gọi là buồn vui của nhân gian.
Vân Tri cụt tay năm bảy tuổi, tận mắt chứng kiến cái chết bi thảm của cha mẹ mình.
Nếu hắn không nhắc đến thì có ai nhìn ra được tuổi thơ bất hạnh của hắn không?"
Thích Ẩn nghẹn họng, tiểu sư thúc nói không sai, thằng nhãi Vân Tri kia suốt ngày hi hi ha ha, nói năng hàm hồ, cho dù có biết những chuyện thảm thương khi còn nhỏ của hắn cũng sẽ nghi ngờ là do hắn bịa ra để rủ lòng thương của các cô nương kìa.
"Không sợ tai ương, không ngại gian khổ, chỉ cần nhân gian có đạo." Trong bóng tối, Thích Linh Xu chợt nhớ đến người thanh niên mặc y phục trắng rách nát, một thanh trường kiếm Hữu Hối cùng với nụ cười luôn bên môi, gió lốc vạn dặm còn chẳng tiêu dao bằng hắn.
Làm sao y có thể dùng thứ tình cảm phàm tục giam đôi cánh chim nhạn kia của hắn chứ? Tên kia cũng nào có phải là kẻ sẽ bị giữ chân bởi tình yêu nam nữ? Từng câu từng chữ của Thích Linh Xu rất rõ ràng, "Vân Tri thủ đạo trước sau như một, tâm cảnh trong sáng.
Không phải là hoa không hữu ý, mà là nước chảy vô tình.
Nếu đã vậy, ta dùng thân phận bạn thân bầu bạn với hắn, không nhắc chuyện phong nguyệt, không vượt qua giới hạn.
Đồng ý với ta, ra khỏi nơi này rồi đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa."
Y nói xong thì tiếp tục hạ xuống.
Bóng người trong đêm tối chợt lóe lên rồi biến mất, khi Thích Ẩn kịp nhìn rõ thì đã cách đó vài thước.
Thích Ẩn có hơi ngơ ngẩn, trên đời này thực sự có người có thể nhìn thấu chuyện sinh tử ư? Hắn sờ sờ ngực mình, dòng máu nóng duy nhất trong trái tim lạnh lẽo này chỉ chảy vì một tên ngốc.
Dù sao hắn cũng là một người tầm thường, học không thông đạo pháp, nhìn không thấu hồng trần.
Thứ hắn sợ hãi không phải là sinh tử, mà là sự cô độc vô biên.
Cho dù tan xương nát thịt, cánh tay nát vụn của hắn cũng phải nắm chặt lấy vạt áo của Phù Lam.
Không nghĩ nhiều nữa, Thích Ẩn thả lỏng dây thừng rồi tiếp tục hạ xuống.
Sau khi rơi xuống cỡ một nén hương thời gian thì da và mắt dần trở nên cay xè, thắp đăng phù lên, hắn mới phát hiện xung quanh bị một làn khói độc màu xám bao phủ.
Thích Linh Xu nói đây là khói mù dung nham, hít nhiều sẽ chết.
Hai người bịt mũi miệng lại, mở kết giới ra rồi tiếp tục hạ xuống.
Lại thêm nửa nén hương nữa mới lờ mờ thấy rõ bên dưới.
Thích Linh Xu đang định đáp đất, Thích Ẩn tắt đăng phù rồi vỗ vai y, lặng lẽ nói mấy chữ.
Giữ im lặng.
Lông mày của Thích Linh Xu khẽ nhúc nhích, y dùng ánh mắt hỏi hắn có gì khác thường à.
"Tim đập," Thích Ẩn làm khẩu hình với y, "Bốn phương tám hướng, tiếng tim đập nhiều không đếm xuể."
Hắn nói không sai, trong phạm vi ba dặm tràn ngập âm thanh tim đập.
Yếu mà rất khẽ, tiết tấu đều đều, tựa như có rất nhiều chiếc trống nhỏ đang liên hợp gióng lên.
Nghe có vẻ như có rất nhiều thứ gì đó đang lặng lẽ ngủ say bên dưới, lúc động vật yên giấc nhịp tim sẽ chậm lại.
Hai người nhìn nhau trong bóng tối, sau đó cùng nhau cẩn thận đáp xuống đất, đất dưới chân lầy lội lún xuống, nước bùn dính nhớp bết khắp giày.
Chung quanh cực nóng, hai người đứng bên dưới khe nứt giống như hai cái bánh bao hấp trong nồi hơi, đỉnh đầu còn bốc khói nghi ngút.
Lặng lẽ nhìn khắp nơi, bốn bề vắng vẻ, nơi xa xa có một tia sáng màu đỏ, có lẽ là dòng sông dung nham.
Xung quanh có rất nhiều tường chắn mái[2] bằng đá lở, bị bao phủ bởi đống bùn nóng hổi nhớp nhúa.
Phía trên tường chắn mái còn có tượng Phục Hy, dáng vẻ hoàn toàn khác với mấy pho tượng gặp trong lối đi ở thần điện.
Có vẻ như thời gian chạm trổ trên tường chắn mái đã rất rất lâu về trước, gương mặt của Phục Hy chạm khắc rất mơ hồ, xung quanh vẫn còn sót lại chút màu sắc.
Thích Ẩn đoán rằng màu sắc ấy chính là thần quang của PHục Hy, căn cứ vào ảo ảnh trận chiến Trời Phạt mà Vu Úc Ly cho hắn xem cùng với sự miêu tả của Bạch Lộc, khuôn mặt của Phục Hy lúc nào cũng được một quầng sáng vàng bao phủ, khiến người ta không nhìn rõ dáng vẻ.
[2] Tường chắn mái:
Xem ra người khắc tranh trên đá này rất có thể đã từng tận mắt nhìn thấy Phục Hy.
Tìm một hồi vẫn không thấy ai cả.
Chỉ có âm thanh tim đập, nhưng lại không có ai, ngay cả rắn yêu cũng không có, đừng nói chi là bóng dáng của Mộ Dung Tuyết và Ngu Sư Sư.
Nhưng những nhịp tim đó ở ngay xung quanh bọn họ, cứ lẳng lặng đập đều đều không coi ai ra gì.
Thích Ẩn cảm thấy có gì đó không đúng, bèn thắp một tấm đăng phù lên, thoáng chốc, cảnh tượng trước mắt khiến hắn và Thích Linh Xu đều phải kinh sợ.
Những đóa hoa trắng muốt đang nở trên khắp lòng đất tối tăm, với màu trắng lặng lẽ như trời tuyết cô quạnh trải dài một đường tới tận nơi mà ánh sáng của đăng phù soi không thấy điểm cuối.
Cánh hoa trắng nhỏ bé yếu ớt, rõ ràng sinh ra trong bùn lầy hôi tanh, nhưng lại không nhiễm bụi trần, không dính dơ bẩn.
Bên dưới mỗi đóa hoa đều có một nhịp tim đang đập, chúng nó âm thầm nở rộ trong bóng tối, rồi chạy dài về phía địa tâm sâu không lường được.
"Hoa thần Phù Lam." Thích Ẩn thấp giọng nói, "Chúng ta tìm được rồi."
Bọn họ kéo dây thừng mấy cái, ý bảo những người còn lại ở trên cũng đi xuống.
Thích Ẩn vừa men theo chân tường vừa ngửa đầu nhìn những bức bích họa kia.
Đường nét trên tranh đơn giản rõ ràng, thậm chí có thể nói là thô kệch, xem ra là đồ cổ có tuổi.
Bên trên không chỉ vẽ Phục Hy, còn có Nữ Oa.
Thần thoại truyền rằng Phục Hy Nữ Oa dùng một nắm đất tạo ra con người, trên tranh là hai đại thần thân người đuôi rắn nâng một tượng đất hình người nho nhỏ lên, thổi tiên khí vào.
Bức tiếp theo tượng đất đã sống dậy, đang lăn lộn trong bụi hoa Phù Lam.
Có điều những bức bích họa ấy chỉ có nửa trên, nửa dưới đều bị chôn vùi trong lớp bùn, nhìn không rõ mấy.
Thích Ẩn xem đến mê mệt, cũng không để ý xem Thích Linh Xu có theo kịp mình hay không.
Tiếng tim đập xung quanh không biết đã thay đổi tiết tấu tự bao giờ, càng lúc càng nhanh, con ngươi Thích Ẩn co rụt lại, hắn cảnh giác nắm chuôi kiếm Quy Muội sau lưng.
Âm thanh tim đập càng lúc càng ầm ĩ, tựa như trong bóng tối có vô số thứ gì đó không rõ tên vừa mới bừng tỉnh.
Nhưng hoa thần không có gì thay đổi, vẫn lặng lẽ như trước.
Tường chắn mái phía sau lưng bỗng vang lên vô vàn tiếng tim đập, chúng đang lao nhanh về phía Thích Ẩn.
Thích Ẩn lùi ra sau một bước, có rất nhiều cánh tay trắng bệch phá tường vươn ra, quơ quào túm lấy Thích Ẩn.
Đang định rút kiếm, một thanh đao còn nhanh hơn hắn một bước.
Ánh đao lạnh lẽo chợt lóe lên, tất cả cánh tay đồng thời bị chặt đứt.
Phù Lam kéo cổ áo Thích Ẩn ra phía sau, nói: "Nơi này có rất nhiều tiếng tim đập, Tiểu Ẩn."
Thích Ẩn nói: "Không phải tiếng tim đập của hoa sao?"
"Hoa không có tim đập, bên dưới chôn người." Phù Lam nghiêng đầu nhìn hắn một hồi, sau đó vươn tay sờ sờ đầu hắn, "Đệ đệ, đệ ngốc quá."
Lại bị ca hắn chê ngốc rồi, Thích Ẩn có hơi nhụt chí, hắn vốn định bảo vệ Phù Lam, nhưng lần nào cũng là Phù Lam cứu hắn.
Thích Ẩn chau mày nói: "Đó là hoa thần, ta cho rằng hoa thần không giống với