Quyến rũ? Người đàn ông này không những đầu óc có vấn đề mà còn mắc bệnh tự luyến nữa hay sao?
Tiêu Thế Tu thản nhiên lấy khăn bông lau tóc, thân hình chuẩn từng đường nét, con đẹp hơn tất cả những người đàn ông cô được thấy trên ti vi, một người vừa có vẻ ngoài và sức mạnh như vậy, hà cớ vì lí do gì mà lại phải giả vờ là một người xấu xí, bệnh tật?
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Tiêu Thế Tu bèn nâng mắt lên nhìn, Lâm Sơ Nguyệt lập tức thu ánh mắt của mình lại, anh bỏ khăn lông xuống rồi cất tiếng:
“Cô định cứ đứng như thế hay sao?”
Lâm Sơ Nguyệt giật mình, sau đó phi thẳng vào trong nhà tắm, tắm liền hai tiếng đồng hồ, lúc đi ra trên người cô vẫn mặc chiếc áo sơ mi của Tiêu Thế Tu, còn anh bấy giờ đã chuẩn bị xong, quần áo chỉn chu, tuy nhiên điều khiến Lâm Sơ Nguyệt kinh ngạc là Tiêu Thế Tu đang ngồi trên một chiếc xe lăn!
“Anh…” Lâm Sơ Nguyệt há miệng định hỏi nhưng Tiêu Thế Tu đã cắt đứt lời nói của cô:
“Quần áo của cô ở trên giường, mau thay đi rồi đi xuống lầu với tôi.”
Vẫn là thanh âm lạnh lùng như cũ, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt của anh, cô liền hít một ngụm khí lạnh, không còn là gương mặt điển trai như lúc nãy nữa mà thay vào đó nửa bên mặt làn da rất nhăn nheo, đầy sẹo rỗ, Lâm Sơ Nguyệt ngây người nhìn, Tiêu Thế Tu cau mày, càng làm cho khuôn mặt thêm phần đáng sợ.
“Mau thay quần áo đi.” Ngữ điệu của anh dường như sắp hết kiên nhẫn.
Lâm Sơ Nguyệt luống cuống cầm váy lên rồi đi vào nhà tắm, trong đầu vẫn còn hình ảnh lúc nãy của anh, cô lắc lắc đầu, không muốn để tâm đến nữa, thay váy xong liền bước ra ngoài, bộ váy lụa màu hồng trang nhã vừa vặn tôn lên đường cong mảnh mai quyến rũ của cô, lại vừa khoe khéo vòng một tròn đầy cùng những dấu hôn ái muội ban nãy mà anh để lại.
Tay nhỏ đưa lên kéo kéo cổ áo, che bớt đi những dấu hôn ấy, Lâm Sở Nguyệt lúc này mới bước ra, Tiêu Thế Tu nhìn cô vài giây, sau đó lại đưa mắt ra cửa, lên tiếng:
“Mau đẩy xe lăn cho tôi.”
Lâm Sở Nguyệt bước đến, hai tay nắm lấy thanh vịn của xe lăn, đẩy nó về phía trước, cô mở cửa, không xa trước mặt là bậc thang, đang không biết làm như thế nào thì lúc này anh bỗng cất tiếng:
“Ấn nút ngoài cùng bên trái.”
Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy bên trái trên tường có một cái nút tròn, cô bèn ấn vào cái nút đó theo lời anh, cầu thang trước mặt bỗng kêu lên một tiếng, sau đó bậc thang biến thành một cầu thang phẳng, thuận tiện để đẩy xe đẩy xuống.
Trước giờ cô sống ở trên núi nghèo khó quen rồi, bây giờ nhìn mấy thứ hiện đại như thế này, có chút không thích ứng kịp.
Tiêu Thế Tu lại được một phen khó chịu, phải lên tiếng nhắc nhở cô:
“Cô còn ngây người ra đó làm gì? Mau đẩy