Trong bệnh viện.
Tiêu Thế Tu ngồi bên cạnh giường bệnh, anh hơi cúi đầu, mi mắt cụp xuống, bóng lưng thoáng cô đơn hiu quạnh, xung quanh một gam màu trắng xoá, mùi thuốc khử trùng gay mũi khiến anh nhớ lại ký ức về vụ tai nạn hai năm trước mà cả ba lẫn mẹ anh đều ra đi, cũng bởi vì thế nên Tiêu Thế Tu rất không thích bệnh viện.
Lần này bà nội ngất xỉu không rõ là vì nguyên do gì, anh lo lắng không nói câu nào, suốt gần một tiếng đồng hồ chỉ ngồi im như thế.
Điện thoại trong túi anh bỗng vang lên, anh đi ra ngoài bắt máy:
“Alo?”
“Thế Tu, là em.” Giọng nói của Lâm Sơ Nguyệt vang lên hơi run rẩy.
“Ừm.” Anh khẽ trả lời, trái tim cô đánh thịch một cái, hỏi:
“Anh đang ở đâu? Em về nhà nhưng quản gia nói anh vội vã đi mất rồi…”
Tiêu Thế Tu suy nghĩ một lát, sau đó mới trả lời:
“Anh đang ở bệnh viện?”
“Sao? Anh bị làm sao?” Trái tim cô như rơi xuống vực thẳm khi anh nghe nói như thế.
Tiếu Thế Tu liền giải thích:
“Anh không sao, là bà nội bị ngất xỉu đang nằm trong bệnh viện.”
“Anh nói cho em biết đó là bệnh viện nào, em sẽ đến ngay.”
Một lúc sau Lâm Sơ Nguyệt đã bắt taxi đến nơi, nhưng cô vào đến cửa thì đã nghe thấy giọng nói của lão thái thái vang lên:
“Thế Tu, chuyện clip kia là sao? Cháu hãy giải thích đi.”
“Bà nội, chuyện không như bà nghĩ đâu ạ, người đó không phải là Sơ Nguyệt.”
“Đến bây giờ mà cháu còn bênh vực cho nó được hay sao? Là bà có mắt như mù đã nhìn lầm người rồi! Đáng lẽ bà không nên để cháu lấy con nhỏ đó, thanh danh của gia tộc chúng ta biết để đi đâu?”
Lão thái thái giận dữ nên giọng có hơi cao lên, bà nói xong bèn ho một tràng dài.
Tiêu Thế Tu lo lắng lại gần bà hơn nhưng bà đã tránh đi, ánh mắt lạnh nhạt hướng về anh:
“Thế Tu, cháu và Sơ Nguyệt hay ly hôn đi!”
“Bà…bà nói gì vậy? Chuyện này không phải là lỗi của cô ấy, sao cháu có thể ly hôn với cô ấy được?”
Anh kinh ngạc không tin vào những gì mà bà đang nói.
Lão thái thái kiên quyết bắt anh phải lựa chọn:
“Là bà hay là Sơ Nguyệt cháu hãy chọn đi.
Nếu cháu chọn con bé đó thì bà sẽ chết cho cháu xem!”
Lâm Sơ Nguyệt đứng bên ngoài nghe tới đây thôi đã cảm thấy không chịu nổi nữa, cô cắn chặt môi dưới mà nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng.
Tiêu Thế Tu không thể lựa chọn một trong hai được, một người là bà nội của anh còn một người là người anh yêu nhất, bắt anh lựa chọn thà bảo anh chết đi còn dễ dàng hơn.
“Bà không thể chấp nhận một đứa cháu dâu hư hỏng, lang chạ bên ngoài với người đàn ông khác đáng tuổi cha chú! Thế Tu cháu hãy tỉnh táo lại đi mà nhìn