Trên đường trở về nhà, Tiêu Thế Tu thấy tâm trí của Lâm Sơ Nguyệt cứ lơ đãng, về đến biệt thự Tiêu gia Ngô quản gia đã chạy ra đón hai người.
Ông ta chuẩn bị đồ ăn khuya trong khi anh và cô lên lầu thay đồ.
Vừa vào cửa một cái Lâm Sơ Nguyệt đã đẩy anh ép nghiến vào tường.
“Bảo bối, chuyện gì thế?”
Cô nhìn anh, trong phòng còn chưa bật đèn mà chỉ hứng chút ánh sáng từ bên ngoài hành lang chiếu vào, vậy nên nhìn Lâm Sơ Nguyệt càng bí ẩn khó đoán.
Đôi mắt cô long lanh nhìn anh, đôi môi hồng hào căng mọng khẽ mở ra:
“Ban nãy nhìn anh với cô ta đóng kịch với nhau, em đã ghen.”
Tiêu Thế Tu sửng sốt ngạc nhiên, khuôn mặt tuấn tú như tượng điêu khắc, mỗi đường nét đều khiến cho người khác phải say mê, chẳng trách Lâm Phỉ Thuý mắc bẫy nhưng người đàn ông này chỉ thuộc về cô mà thôi…
“Vậy sao?”
Anh nhếch môi cười, ánh mắt ôn nhu dịu dàng hứng thú chờ đợi xem cô nói gì tiếp theo.
Nhịp tim cô đập nhanh dần, Lâm Sơ Nguyệt bỗng kéo cổ áo anh xuống rồi nhón chân hôn lên môi anh, lần đầu tiên chủ động hôn anh nên có có hơi luống cuống, cô không biết nên làm thế nào.
Tiêu Thế Tu động lòng cảm thấy cô rất đáng yêu, anh vòng tay qua eo cô rồi bế lên thả xuống chiếc giường mềm mại, hai tay thuần thục cởi váy của cô xuống, hai má cô đỏ bừng, ngại ngùng nhìn anh, Tiêu Thế Tu cởi áo ra rồi ném xuống đất, hai giây sau hai cơ thể đã dính chặt lấy nhau.
Lâm Sơ Nguyệt dần cảm thấy bên trong người khô nóng khó chịu, cô choàng tay qua cổ anh rồi rướn người hôn anh một lần nữa.
“Ông xã, anh chỉ là của riêng mình em mà thôi…”
Tiêu Thế Tu ôm chặt cô cùng chìm vào bể tình ái, bầu không khí ngọt ngào bao trùm lên khắp căn phòng…
…
Bệnh viện.
Tiêu Nhất Minh không nói cho lão thái thái biết bệnh tình của Tiêu Bảo Bảo cho bà bởi vì sợ bà sẽ lo lắng.
Riêng chuyện của Tiêu Thế Tu đối với bà đã là một sự đả kích rất lớn rồi.
“Nhất Minh, cháu nói xem có phải ta đã sao khi chấp nhận để Sơ Nguyệt bước vào nhà họ Tiêu hay không?”
“Bà nội…”
Lão thái thái thở dài một cái rồi nói tiếp:
“Nhất Minh à, sau cuộc hôn nhân của cháu thì bà rất mong Thế Tu sẽ có một gia đình hạnh phúc, cả cháu cũng thế.
Bà chỉ mong thấy hai cháu có cuộc sống vui vẻ trước lúc bà ra đi mà thôi.”
Tiêu Nhất Minh cúi đầu che đi sự buồn bã trong mắt mình, anh im lặng không trả lời.
Lão thái thái hướng tới anh mà nói:
“Nhất Minh, bao giờ cháu mới chịu buông bỏ quá khứ?”
Lão thái thái hy vọng rằng anh ta sẽ thay đổi, sẽ quên đi Lưu Hạ nhưng anh ta là một con người cố chấp.
Nếu anh ta đã không có được hạnh phúc thì Tiêu Thế Tu