Tiêu Thế Tu hít sâu một hơi, Lưu Hạ đắc ý cong cong khoé môi, nói tiếp:
“Thế Tu, lần này trở về em còn mang cho anh một món quà đấy, anh nhất định sẽ rất bất ngờ.”
“Cô nói cái gì?”
“Tút tút…”
Lưu Hạ đã dập máy trong khi anh còn chưa hỏi xong.
Tiêu Thế Tu siết chặt chiếc điện thoại trong tay, ánh mắt tối sầm lại rất đáng sợ.
…
Khoảng chừng tám giờ tối Lâm Sơ Nguyệt vẫn không thấy anh trở về nhà, cô đang định gọi cho anh thì Tiêu Thế Tu đã gọi tới.
Anh nói:
“Bảo bối, tối hôm nay anh ở lại bệnh viện với bà nội, em cứ ngủ trước đi.”
Vẻ mặt của Lâm Sơ Nguyệt thoáng chốc buồn bã:
“Vậy anh chú ý ăn cơm rồi nghỉ ngơi nhé.”
“Được, anh yêu em.”
“Em cũng thế…”
Lâm Sơ Nguyệt ngắt máy, lần trước mấy lời nói của lão thái thái vẫn còn trong đầu cô.
Có lẽ bà đang tạo áp lực với Tiêu Thế Tu để cô rời khỏi Tiêu gia, cuối cùng trong mắt những người giàu có như bọn họ thì cô cũng chẳng là gì.
Người duy nhất đứng về phía cô chỉ có Tiêu Thế Tu mà thôi, cô cần phải cố gắng trở nên xứng với anh.
Lâm Sơ Nguyệt quyết tâm khí thế hừng hực lôi sách vở ra ôn lại toàn bộ bài học đã học hôm nay, trong khi đó ở một nơi khác…
Âm nhạc đinh tai nhức óc, mùi rượu và bia trộn lẫn với mùi nước hoa rẻ tiền của đàn bà tạo nên khung cảnh thác loạn vốn có của chốn ăn chơi bậc nhất thành phố A.
Trên sàn nhảy, hai cô gái ăn mặc sexy uốn éo thân mình bên cạnh cây cột, bên dưới đám đàn ông thi nhau la hét và huýt sáo, ném tiền lên trên người cô ta.
Lâm Húc đang vui vẻ với hai em gái xinh đẹp bên cạnh thì đột nhiên có một nhân viên phục vụ tới ghé vào tai ông ta nói gì đó, sau đó ông ta đứng lên nói:
“Hai em gái xinh đẹp, đợi anh một chút nhé.”
Lâm Húc cùng phục vụ đi tới phòng Vip, trong phòng Tiêu Thế Tu đang đợi sẵn.
Ông ta phải may mắn và hiếm hoi lắm mới có cơ hội được gặp nhân vật lớn như thế này, vây nên không hề chần chừ hay nghi ngờ mà nhanh chóng tới gặp anh.
“Tiêu tổng, hân hạnh.”
Lâm Húc cúi gập người chào anh, bề ngoài ông ta khoảng năm mươi tuổi, thân hình to béo.
Tiêu Thế Tu cũng đưa tay ra cười nói:
“Hân hạnh được gặp ông, Lâm tổng.”
Ông ta xoa xoa hai bàn tay mình vào vạt áo rồi mới dám bắt tay anh, sống lưng toát mồ hôi, hỏi:
“Tiêu tổng, không biết là có chuyện gì mà hôm nay anh lại muốn gặp tôi ạ?”
Tiêu Thế Tu ngồi xuống, chân dài bắt chéo vào nhau, khí chất lạnh lùng bá đạo tuyệt đối làm người đối diện phải dè chừng.
“Tất nhiên là có chuyện muốn hỏi Lâm tổng thì mới đến đây tìm ông rồi.”
Anh nhếch môi cười nhạt, trong giọng nói không phát giác ra một chút cảm xúc nào.
Lâm Húc giật mình, không biết