“Hai đứa mau dừng lại đi! Đừng đánh nhau nữa!” Lão thái thái hét lên.
Tiêu Thế Tu và Tiêu Nhất Minh lao vào nhau như hai con sư tử điên cuồng muốn cắn xé đối phương, một người không học võ và không rèn luyện thể chất nhiều như Tiêu Nhất Minh thì làm sao mà là đối thủ của Tiêu Thế Tu được.
“Bốp!” Tiêu Thế Tu tung nắm đấm vào mạn sườn của anh ta, tuy nhiên vẫn không dùng hết sức lực của mình.
Tiêu Nhất Minh đau đớn gập người, lùi lại phía sau, lão thái thái bèn lao tới chặn trước mặt anh ta, ngăn cản Tiêu Thế Tu.
“Đủ rồi! Đừng đánh nhau nữa! Hai đứa không coi lời của bà nói ra cái gì nữa hay sao?”
Nắm đấm của anh hạ xuống, Tiêu Nhất Minh vẫn hằm hằm nhìn anh, trong mắt đong đầy lửa giận ngút trời.
Lồng ngực Tiêu Thế Tu phập phồng lên xuống, Tiêu Nhất Minh bấy giờ mới lên tiếng:
“Bà nội, người đứng trước mặt bà đây không xứng đáng là con cháu của Tiêu gia!”
“Nhất Minh, sao hôm nay cháu lại hành xử hồ đồ thế? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Bà nội, Lưu Hạ đã trở về rồi, cô ấy nói cô ấy chưa chết, cô ấy trở về mang theo con của Thế Tu, còn nói đó là do nó lợi dụng lúc say mà cưỡng hiếp cô ấy!”
“Cháu nói cái gì?” Lão thái thái trợn tròn mắt không tin nổi.
Tiêu Thế Tu sa sầm nét mặt, Tiêu Nhất Minh lại chỉ thẳng ngón tay vào mặt anh mắng:
“Sự thật đúng là như thế! Cháu đã xét nghiệm ADN của nó và đứa bé kia rồi, thằng bé đích thị là con của nó, Tiêu Thế Tu tao không ngờ mày lại có lòng dạ hiểm độc thế, lại còn lừa dối bà nội rằng mình bị què chân nữa!”
Lão thái thái không nghe nổi nữa, bà choáng váng loạng choạng chực ngã.
Tiêu Nhất Minh vội vàng đỡ lấy bà, trong khi đó Tiêu Thế Tu đưa tay ra thì lại bị bà gạt đi, lão thái thái hướng tới anh nói:
“Thế Tu, bà đã tin tưởng cháu, vậy mà cháu lại lừa dối bà hay sao?”
“Bà nội…những lời mà người phụ nữ kia nói bà lại tin hay sao? Tiêu Nhất Minh anh bị dắt mũi bao lâu nay, anh còn không biết?”
Tiêu Nhất Minh cười lạnh, gạt phắt đi lời nói của anh:
“Tiêu Thế Tu, mày đừng có đánh trống lảng nữa, kết quả xét nghiệm ADN rành rành ra đấy, mày còn chối cái gì? Nếu không vì mày thì Lưu Hạ có khổ sở như vậy không?”
Sau hai năm anh cứ ngỡ Tiêu Nhất Minh sẽ sáng suốt hơn nhưng không, anh ta thậm chí còn ngu ngốc hơn cả hai năm trước nữa.
“Anh muốn nói gì thì tuỳ, nhưng tôi tuyệt đối không đụng đến móng tay của cô ta! Tiêu Nhất Minh, anh hãy mở mắt ra đi, đừng ngu muội nữa!”
Anh ta nhếch môi cười khẩy, trong mắt chỉ có sự căm hận tột cùng.
Tiêu Nhất Minh nghiến răng ken két, nói:
“Tiêu Thế Tu, bây giờ mày có nói gì cũng vô ích mà thôi! Mày không xứng