“Thế Tu, em không ngờ anh lại chủ động gọi điện cho em đấy.” Lưu Hạ đang thảnh thơi ngồi làm móng tay, trong giọng nói vang lên pha lẫn ý cười hả hê.
Ngược lại, thanh âm của Tiêu Thế Tu rất lạnh lùng:
“Cô đang ở đâu?”
“Sao vậy? Anh muốn gặp em à?” Cô ta nhếch môi cười mỉm.
Tiêu Thế Tu im lặng, cô ta cười cười đáp:
“Thế Tu, anh đã nhận được món quà mà em gửi cho anh rồi chứ? Anh có vui không?”
Anh siết chặt điện thoại trong tay, Lưu Hạ nghe được tiếng hít thở sâu của anh, đây lòng càng thêm vui vẻ.
Cô ta nói tiếp:
“Thế Tu à, đó là con trai của anh đấy, anh không tin cũng không sao, anh có thể đích thân đi xác nhận.
Với cả em vẫn còn giữ những tấm ảnh thân mật của chúng ta đêm đó đấy, nếu như Lâm Sơ Nguyệt biết được thì sao nhỉ?”
“Cô!”
“Ây da…anh đừng tức giận mà, nếu anh mà tức giận với em, em lỡ gửi mấy tấm ảnh đó cho cô ta thì sao đây?”
Lưu Hạ nói xong liền bật cười ha ha hai tiếng giòn giã.
Không ngờ cô ta cũng có ngày hôm nay, nhẫn nhịn bao nhiêu năm trời để đổi lấy ngày hôm nay cũng không hẳn là phí hoài.
Tiêu Thế Tu gằn giọng nói:
“Cô đừng nhiều lời nữa, mau nói địa điểm đi!”
Lưu Hạ cuốn cuốn lọn tóc vào ngón tay mình, bĩu đôi môi đỏ chót, đáp:
“Thế Tu, làm sao đây? Anh muốn gặp em nhưng em lại không muốn gặp anh, hôm nay tâm trạng của em không được tốt, vậy nên hẹn anh hôm khác nhé.
Em sẽ chủ động gọi điện thoại cho anh…”
Nói xong, cô ta liền cúp máy ngay lập tức, Lưu Hạ hiểu tính cách của Tiêu Thế Tu, nếu như cô ta đồng ý hẹn gặp mặt anh thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ?
Tiêu Thế Tu quả nhiên nổi giận đùng đùng, gân xanh trên trán giật liên hồi.
Chiếc điện thoại trong tay anh kêu lên răng rắc, sau đó liền nứt gãy.
Sau hai năm mất tích, Lưu Hạ càng trở nên thâm độc hơn.
Bằng mọi giá cô ta phải loại bỏ Lâm Sơ Nguyệt ra khỏi Tiêu gia!
….
Tiêu Thế Tu đã điều tra ra nhà trẻ nơi đứa bé kia đang học, lúc anh nhìn thấy nó cũng phải ngạc nhiên vì khuôn mặt này quả thực giống anh vài phần, nhất là đôi mắt kia, Tiêu Thế Tu vừa đến gần thì nó đã chạy đi, vẻ mặt nhìn anh vừa cảnh giác vừa sợ hãi.
Giáo viên trông trẻ ở đó đứng chặn trước mặt bọn trẻ, bà ta hỏi:
“Xin chào, xin hỏi anh là ai?”
“Tôi là chú của đứa trẻ kia, tới đây để đón nó về.”
Giáo viên là lần đầu tiên thấy anh đến đây, bà ta đánh giá anh, chỉ cảm thấy anh chưa từng đến đây đón Bối Bối bao giờ, chứ khí chất này cũng không phải là người xấu.
“Xin lỗi, Bối Bối mới vào lớp được mấy hôm nay, chỉ có mẹ của cậu bé tới đón mà thôi, cô ấy đã dặn là ngoài cô ấy ra thì không ai được đón Bối Bối cả.”
Bối Bối?
Thì ra đó chính là tên của thằng nhóc này?
Ánh mắt Tiêu Thế Tu tối lại, ẩn chứa một sự nguy hiểm tiềm tàng, Bối Bối bỗng nhiên núp sau lưng giáo viên kia, bà ta xin lỗi anh một lần nữa rồi đưa cậu vào trong nhà.
“Có phải mẹ của Bối Bối tên