Lúc đó cô rất ghét Tiêu Thế Tu, đúng là anh có vẻ ngoài rất đẹp khiến nhiều cô gái xiêu lòng nhưng trong mắt cô khi đó anh giống như là một tên háo sắc mà thôi.
Vẻ mặt của Lâm Sơ Nguyệt không được tự nhiên, cô hỏi:
“Đột nhiên anh nhắc tới chuyện này làm gì?”
Tiêu Thế Tu mỉm cười, trả lời:
“Không có gì, chỉ là hôm đó ấn tượng mà em đem tới cho anh rất sâu đậm.”
Lâm Sơ Nguyệt mà không bị mất trí nhớ thì ấn tượng mà anh đem lại cho cô cũng rất sâu sắc…nhưng cô chỉ nghĩ ở trong đầu thôi chứ không nói ra.
Xe ô tô dừng trước trung tâm thương mại, Tiêu Thế Tu đỗ xe rồi xuống mở cửa cho cô, Lâm Sơ Nguyệt chưa quen với sự ân cần này của anh cho nên vẫn còn ngại ngùng.
Ngược lại anh thì rất tự nhiên nắm tay cô bước vào trung tâm thương mại.
Bình thường ở đây rất đông vì trung tâm này nằm giữa vị trí đắc địa trong thanh phố, nhưng hôm nay thì lại khác, khung cảnh vắng vẻ cho loáng thoáng vài bóng người là nhân viên của trung tâm và bảo vệ.
“Thế Tu, sao hôm nay lại vắng vậy?” Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy tò mò bèn quay sang hỏi anh.
Anh dịu dàng vuốt tóc cô rồi trả lời:
“Bởi vì anh đã bao trọn cả toà nhà này rồi.”
“Sao? Sao anh lại làm thế?” Lâm Sơ Nguyệt ngỡ ngàng.
“Em không thích à? Anh nghĩ như thế sẽ thuận tiện hơn, đỡ bị ánh mắt của người khác dòm ngó.”
Tiêu Thế Tu nở một nụ cười vô hại, bao trọn một toà trung tâm thương mại lớn như thế này dường như đối với anh chẳng là gì cả, nhưng cô thì lại lo lắng, anh bị lão thái thái khai trừ khỏi Tiêu gia đồng nghĩa với tài sản của nhà họ Tiêu cũng không có tên anh, bây giờ anh còn phung phí vì cô làm gì…
“Em cảm thấy không sao cả, lần sau anh đừng làm như thế này nữa, phung phí lắm…”
Lâm Sơ Nguyệt cụp mi mắt che giấu sự buồn bã, Tiêu Thế Tu xoa đầu cô, nói:
“Ngốc quá, em lo cái gì chứ? Anh đủ tiền để lo cho em mà.”
Cô lại nghĩ anh nói như thế là để an ủi cô mà thôi, Tiêu Thế Tu kéo cô vào trong một cửa hàng quần áo, sau đó bảo nhân viên đưa cô đi chọn lựa mấy bộ đồ.
So với những gì mà cô phải chịu thì mấy điều này có nghĩa gì, Tiêu Thế Tu muôn bù đắp tất cả mọi thứ cho cô, anh còn hận không thể đem mặt trăng trên trời xuống cho cô nữa là…
Lâm Sơ Nguyệt chỉ chọn một bộ mà thôi nhưng cuối cùng lại bị anh dúi vào tay cả chục bộ, sau đó cô bị đẩy vào phòng thay đồ, lúc cô bước ra ánh mắt của Tiêu Thế Tu sáng ngời rực rỡ.
“Bảo bối của anh đẹp quá…”
Tiêu Thế Tu đứng dậy ôm eo cô, cúi đầu tì cằm vào hõm vai cô.
Ánh mắt sâu