“Thế Tu hiên tại đã mất trí nhớ, âu là do ông trời, cô cũng mau rời khỏi nó đi, bây giờ nó chẳng nhớ ra cô là ai nữa đâu!”
Lão thái thái dùng lời lẽ sắc bén, mục đích khiến cho Lâm Sơ Nguyệt bỏ cuộc, cô ngược lại không lung lay, kiên định đáp:
“Cháu nhất định sẽ không bao giờ từ bỏ Thế Tu đâu.”
Lão thái thái nhìn cô, ban đầu bà rất có hảo cảm với cô, nhưng khi mất thiện cảm rồi thì thứ còn lại chỉ là thấy cô quá ngông cuồng và cứng đầu thôi.
Lão thái thái mỉm cười, chậm rãi nói:
“Lâm Sơ Nguyệt, con người thì cần phải thông minh một chút, không phải cứ lúc nào muốn cố chấp cũng được đâu.
Cô chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, tôi chỉ cần búng tay một cái là cô sẽ biến mất khỏi thành phố A này, nhân lúc tôi vẫn còn nói chuyện nhẹ nhàng thì cô hãy tự động mà rời đi.”
Lâm Sơ Nguyệt siết chặt tay dưới thành bàn, lão thái thái quan sát sắc mặt cô rồi nói tiếp:
“Lâm Sơ Nguyệt, nếu cô muốn tiền mới có thể rời khỏi Thế Tu thì cứ nói đi, bao nhiêu cũng không thành vấn đề.”
“Vấn đề của cháu không phải là tiền!”
Lão thái thái lấy ra ngân phiếu trong túi xách, viết lên đó một con số rồi đưa tới trước mặt cô:
“Mười tỷ, nêu cô muốn thêm thì cứ nói.”
Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy bị tổn thương vô cùng, cô không chần chừ xé tấm ngân phiếu đó ra làm đôi.
“Lão thái thái, cháu không muốn tiền, cháu chỉ mong mình được ở bên cạnh Thế Tu mà thôi.”
“Nếu cô đã cứng đầu như thế thì đừng trách tôi ra tay độc ác.”
“Nếu cháu nói rằng cháu đang mang thai con của Thế Tu thì sao?”
“Cô nói gì?” Lão thái thái kinh ngạc, vẻ mặt rõ ràng không tin vào những lời cô vừa nói.
Lâm Sơ Nguyệt nhìn thẳng vào mắt bà, trả lời:
“Những lời cháu nói là sự thật, cháu đang mang thai con của Thế Tu, là giọt máu của Tiêu gia, bà nhẫn tâm đuổi cháu đi hay sao?”
“Cô đừng hòng lấy chuyện này ra lừa tôi!”
“Nếu bà không tin thì có thể kiểm tra.”
Lão thái thái hít sâu một hơi, nói:
“Được! Lâm Sơ Nguyệt, tôi không tin những lời cô nói đâu.”
Lúc kiểm tra xong, lão thái thái sốt sắng hỏi:
“Sao rồi? Kết quả thế nào?”
“Đúng là thiếu phu nhân đã mang thai được bốn tuần rồi ạ.” Bác sĩ Triệu kết luận.
“Ông không nhầm đấy chứ?”
Lão thái thái giật lấy phiếu kết quả kiểm tra trên tay ông ta, hai mắt mở lớn, cuối cùng cũng chịu chấp nhận sự thật.
Nhưng tin tức này bà nên vui hay nên buồn đây?
“À…”
Vẻ mặt ông ta đột nhiên lộ ra sự khó xử, không biết rằng lão thái thái đã biết chuyện Bối Bối là con của Tiêu Thế Tu và Lưu Hạ hay chưa?
Lão thái thái nhận ra ông có biểu cảm khác lạ, bà lạnh lùng nói:
“Bác sĩ Triệu, có vấn đề gì thì nói thẳng đi.”
Ông