Tiêu Thế Tu không chấp nhận việc trị liệu mất trí nhớ, nếu như tiếp tục như thế này thì anh sẽ không thể nhớ lại.
Bác sĩ Triệu cảm thấy rất đau đầu, ông ta nói riêng chuyện này với Lâm Sơ Nguyệt.
“Thiếu phu nhân, cần phải thuyết phục thiếu gia trị liệu càng sớm càng tốt.”
Lâm Sơ Nguyệt gật đầu:
“Tôi sẽ cố gắng thuyết phục anh ấy.”
Bác sĩ Triệu vừa đi khỏi thì lão thái thái tới thăm anh, bà vừa ngồi xuống ghế đã lên tiếng ẩn ý trách móc Lâm Sơ Nguyệt:
“Người hầu ở cái nhà này chết hết rồi hay sao mà không biết đường bưng trà lên?”
Cô liền chạy xuống bếp pha một ấm trà rồi đem lên, lúc rót trà ra tách lão thái thái lại chê bai một lần nữa.
“Nước nóng như thế, uống vào để bỏng chết ta à?”
Lâm Sơ Nguyệt luống cuống đi pha thêm nước lạnh vào, xong xuôi mới mang lên cho bà.
Lão thái thái hừ lạnh một tiếng, quay sang Tiêu Thế Tu, thay đổi ngay nét mặt thành tươi cười:
“Thế Tu, ngày mai là sinh nhật của Lâm Phỉ Thuý, con gái của Lâm gia.
Họ mời chúng ta đến dự, cháu đi cùng với bà nhé?”
“Sinh nhật của cô ta thì liên quan gì đến cháu?” Tiêu Thế Tu lạnh nhạt, vẻ mặt chẳng mấy hào hứng.
“Cái thằng bé này!” Lão thái thái vỗ vai anh, nói:
“Cháu cũng đã đến tuổi phải lấy vợ rồi, cũng phải tìm một người môn đăng hộ đối chứ? Chẳng lẽ cứ thế này mãi?”
Dứt lời, lão thái thái còn cố tình liếc qua xem sắc mặt của Lâm Sơ Nguyệt thế nào, cô hơi cúi mặt, hàng mi dài cong cong che khuất đồng tử, hai tay chắp sau lưng, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Tiêu Thế Tu im lặng không nói năng gì, anh ngả người vào lưng ghế.
Lão thái thái vỗ lên mu bàn tay anh, dùng giọng điệu mềm mỏng hết sức có thể:
“Thế Tu, bà cũng không bắt ép cháu phải lấy một ai ngay bây giờ, cứ xem đó như là một bữa tiệc gặp mặt thôi.”
“Cháu đồng ý đi nhé?”
Tiêu Thế Tu thở dài, cuối cùng phải thoả hiệp:
“Vâng…”
Lão thái thái vui mừng, nở nụ cười hạnh phúc.
Lúc bà ra cửa, đột nhiên quay sang Lâm Sơ Nguyệt nói:
“Cô ra đây nói chuyện với tôi một lúc.”
Lão thái thái:
“Lâm Sơ Nguyệt, tôi đúng là phải khâm phục cô! Tôi đã biết toàn bộ mọi chuyện rồi, cô không phải là con gái của Lâm gia, cô dùng thủ đoạn để gả vào Tiêu gia, quyến rũ Thế Tu, âm mưu của cô cũng nham hiểm thật đấy!”
“Sao ạ? Cháu là con gái của Lâm gia mà? Sao bà lại…” Lâm Sơ Nguyệt phản bác.
Lão thái thái lạnh lùng cắt ngang lời cô:
“Thôi đi! Chính Lâm Chấn Xuyên đã nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện rồi, cô không phải là con gái của Lâm gia, cô còn mặt dày phủ nhận sao?”
Lâm Sơ Nguyệt ngỡ ngàng, thì ra là do ông ta…Lâm Chấn Xuyên…ông có còn là con người nữa không?
“Cô còn cười được hay sao?” Lão thái thái đột nhiên thấy cô mỉm cười, bà ta thốt lên.
“Bây giờ cháu có giải thích thì cũng vô ích thôi mà, đúng không ạ? Cho nên nếu bà đã nghĩ vậy thì cứ cho là vậy đi.”
Lâm Sơ Nguyệt trả lời.
“Cô…đây mới đúng là bộ mặt thật của cô có đúng không? Nếu không phải cô đang mang thai thì tôi đã đuổi cô cuốn xéo khỏi đây rồi!” Lão thái thái giận dữ, lồng ngực phập phồng.
Cô