Đường Hoan Thúc cùng Đường Nguyệt Y không hề biết anh đã từng kết hôn, cô ta hồi hộp chờ anh trả lời, từ nhỏ đến lớn cô ta lớn lên cùng anh nên Tiêu Thế Tu đối xử với cô ta cũng không xa cách nhưng cũng không phải là thân mật mà luôn giữ ở mức bạn bè.
Chờ đợi một hồi cuối cùng anh mới trả lời:
“Chú Đường, cháu xin lỗi, hiện tại cháu chỉ coi Nguyệt Y như em gái mà thôi.
”
Câu nói đó giống như sét đánh ngang tai cô ta vậy, cơ thể Đường Nguyệt Y đông cứng trên ghế.
Đường Hoan Thúc cũng ngây người mất giây lát nhưng ông ta cũng không hề ép anh, ông ta nở nụ cười:
“Thế Tu, chắc là ta quá đã quá đường đột rồi.
”
“Không sao đâu ạ chú Đường.
”
Đường Hoan Thúc khéo léo chuyển chủ đề, bữa ăn diễn ra trong bầu không khí hoà nhã, kết thúc ông ta cùng Đường Nguyệt Y tiễn anh ra về, cô ta đợi xe của anh đi khuất mới quay sang nói với ông ta:
“Ba, ban nãy là sao? Sao ba lại thay đổi ý kiến? Chỉ cần nói thêm một chút nữa biết đâu Thế Tu sẽ đồng ý.
”
Đường Hoan Thúc mắng cô:
“Cái con bé này, con còn không hiểu tính cách của thằng nhóc đó hay sao? Con càng ép nó thì nó sẽ càng kháng cự hơn thôi, chi bằng ngoài mặt bằng lòng bên trong âm thầm tìm cách để nó chịu trách nhiệm với con.
”
Đường Nguyệt Y bấy giờ mới hiểu ra, cô ta vui vẻ ôm lấy cánh tay của ông ta:
“Đúng là chỉ có ba là tốt nhất!”
Đường Hoan Thúc đưa tay lên xoa đầu con gái, đứa con gái nhỏ này của ông ta ngay từ bé đã dành tình cảm cho Tiêu Thế Tu, ông ta đâu phải không biết, nhưng lúc đó ông ta chỉ nghĩ là trẻ con đơn thuần thôi không ngờ cô ta lại nuôi dưỡng đoạn tình cảm đó cho tới tận bây giờ, mỗi ngày tình cảm đó dành cho anh lại tăng thêm, cũng chính vì anh mà cô ta từ bỏ đam mê làm ca sĩ của mình để theo học nghành quản trị kinh doanh, Đường Nguyệt Y hi vọng sau này có thể sánh bước cùng với anh…
“Được rồi, mai là sinh nhật con, mời Thế Tu đến đi, ba đã có cách.
”
Ông ta nhếch môi cười, trong mắt hiện lên ý đồ ranh mãnh.
…
Lâm Sơ Nguyệt đến bệnh viện thăm ông ngoại, cô khoác thêm một chiếc áo khóc mỏng bên ngoài để tránh doạ cho ông một phen, dù sao cũng là lần đầu mặc thế này, nhưng Lý Khuynh Ngang vẫn nhận ra.
“Cháu chuẩn bị đi dự tiệc à?”
“À…không ạ.
”
Lâm Sơ Nguyệt ấp a ấp úng lảng tránh ánh mắt ông, sau khi tỉnh lại thì sức khoẻ của ông rất tốt nên cô đã bớt lo lắng hơn.
Lý Khuynh Ngang nhận ra cô có điều gì đó khó nói nên cũng không bắt ép.
“Sơ Nguyệt, ông cần cháu giúp ông một chuyện.
”
“Chuyện gì thế ạ?”
“Ông cất con dấu của mình trong phòng của mẹ cháu cùng với một số giấy tờ chuyển nhượng lại tài sản cho cháu, cháu hãy quay trở về