“Đau quá…”
Xung quanh một mùi ẩm thấp bao trùm lên khoang mũi cô, cơ thể rã rời, chân tay bị trói chặt, Lâm Sơ Nguyệt mở mắt, trong căn phòng tối chỉ có một tia sáng nhỏ le lói chiếu qua khe hở trên cánh cửa gỗ.
Cô liếc mắt nhìn xung quanh, căn phòng này giống như là một kho chứa đồ, bởi vì góc phòng còn để mấy thùng cac tông cũ chất chồng lên nhau.
“Cạch.”
Cánh cửa vang lên một tiếng, kêu lên kẽo kẹt rồi mở ra, người kia đứng ngược sáng cho nên Lâm Sơ Nguyệt không nhìn rõ được khuôn mặt của cô ta, nhưng không để cô chờ đợi lâu, Lâm Phỉ Thuý đã lên tiếng:
“Lâm Sơ Nguyệt, thật vui khi được nhìn thấy chị như thế này.”
Lâm Phỉ Thuý nở một nụ cười, đáy mắt điểm lên sự tàn độc.
Thì ra là cô ta đã dí dùi cui điện vào cô khiến cô bất tỉnh, sau đó trói cô đem vào đây.
“Không ngờ đúng không?” Cô ta dường như rất hả hê khi bắt được cô, Lâm Sơ Nguyệt ngược lại rất bình thản:
“Cô muốn làm gì?”
Câu nói của cô như một viên sỏi ném xuống đại dương đục ngầu, khuấy động làn sóng vốn đã sục sôi trong lòng cô ta, hai ngày qua cô ta chẳng thể nào ngủ nổi vì vết thương trên khuôn mặt nhức nhối, dung nhan bị phá huỷ, Lâm Phỉ Thuý còn giận dữ đập hết gương trong phòng.
“Lâm Sơ Nguyệt, chị có biết chị đã làm gì khuôn mặt của tôi không?”
Cô ta chậm rãi lại gần cô, dùng mũi giày dẫm lên bàn tay cô.
Lâm Sơ Nguyệt cau chặt mày liễu, cơn đau buốt lan truyền lên tận óc, Lâm Phỉ Thuý bật cười đắc ý khi thấy cô đau, còn nói:.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
“Lâm Sơ Nguyệt, đau chứ? Nhưng chưa hết đâu, tôi sẽ cho chị cảm nhận dần dần nỗi đau mà tôi phải chịu.”
Cô ta lớn tiếng gọi ba người đàn ông cao to đi vào, bề ngoài cao lớn hằm hằm, làn da đen nhẻm, trước ngực đầy lông đen, trên người chỉ mặc mỗi quần đùi, ánh mắt bọn chúng không che giấu dục vọng khi nhìn Lâm Sơ Nguyệt.
Lâm Phỉ Thuý nghiến chân mạnh hơn, Lâm Sơ Nguyệt đau đớn, trừng mắt lườm cô ta.
Nhìn dáng vẻ quật cường đó của cô, cô ta càng thêm ghanh ghét.
Không biết Lâm Sơ Nguyệt có tài cán gì mà người đàn ông nào cô ta để ý cũng thích cô, Lâm Phỉ Thuý làm sao chịu được khi cả Lâm Nhất cũng ra tay bảo vệ cho Lâm Sơ Nguyệt cơ chứ?
Ngoài mặt cô ta ngang bướng nhưng thực chất trong lòng ái mộ Lâm Nhất, cô ta đã mong anh ta sẽ đối xử với mình nuông chiều như với Lâm Sơ Nguyệt nhưng không! Lâm Phỉ Thuý mang danh là tiểu thư của Lâm gia mà lại chẳng được gì cả, thua thiệt Lâm Sơ Nguyệt mọi bề…
“Lâm Phỉ Thuý, nếu Tiêu Thế Tu biết chuyện này thì anh ấy sẽ giết chết cô.”
Trong lúc này, Tiêu Thế Tu là người đàu tiên cô nghĩ đến, cô biết Lâm Phỉ Thuý rất sợ anh nhưng hiện