“Lão thái thái.”
“Con và Sơ Nguyệt đang ở đâu thế?”
Tiêu Thế Tu nói dối: “Con đang cùng cô ấy đi dạo phố, một lát nữa chúng con sẽ đi ăn cùng nhau.”
Lão thái thái thấy hai người hòa thuận như vậy cũng mừng, chuyện ở Lâm gia bà cũng không tính toán gì, chính là thấy Sơ Nguyệt vừa mắt nên những chuyện đó bà sẽ bỏ qua, coi nó là quá khứ.
“Vậy được, nhưng con đừng quên bữa tiệc tối nay.”
“Vâng.” Không đợi bà nói gì thêm, anh chỉ trả lời lại một câu rồi cúp máy.
Lão thái thái nghe tiếng tút dài ở đầu dây bên kia, bà thở dài một tiếng, nhìn ra bên ngoài ô cửa kính ô tô.
“Đã hai năm rồi, không biết đến bao giờ mới kết thúc đây?”
Nghe điện thoại xong, vẻ mặt anh chuyển sang lạnh lùng vô cùng, anh nhắm mắt lại tựa vào ghế, trong đầu văng văng lại những kí ức tưởng chừng như phủ bụi…
**
Tám giờ tối.
Quán bar Lạc Nhật.
Xe taxi dừng lại cách đó một đoạn, Lâm Sơ Nguyệt trả tiền, cảm ơn bác tài rồi xuống xe, cô hít sâu một hơi rồi bước vào nhưng lại bị hai người bảo vệ đứng canh trước cửa chặn lại.
“Tôi đã đủ tuổi rồi.”
Lâm Sơ Nguyệt rút chứng minh thư của mình ra, hai tên bảo vệ đó quan sát cô một lúc rồi mới gật đầu cho vào, ở đây là quán bar, khung cảnh đặc trưng tất nhiên là âm nhạc đinh tai nhức óc cùng với mùi bia rượu, đàn ông và đàn bà quấn quýt với nhau, vì thế khi cô bước vào với bộ váy trắng thanh tao nhã nhặn, không hợp chút nào với khung cảnh nơi đây, lại vô tình thu hút không ít ánh mắt của đàn ông.
Lâm Sơ Nguyệt bỏ qua những tiếng huýt sáo sỗ sàng đầy mời gọi đó, vẻ mặt cô lạnh tanh, trực tiếp đi tới phòng vip 01.
Đứng trước cánh cửa đó, Lâm Sơ Nguyệt không chần chừ mà gõ cửa, vài giây sau cánh cửa đã được mở ra, lập tức ánh mắt của mọi người trong căn phòng đều đánh giá cô từ đầu đến chân, nhất là Mạc Bắc, đôi mắt của anh ta nhìn cô đầy chăm chú, ngập tràn nhu tình.
Lâm Phỉ Thúy ngồi cạnh anh ta, nín nhịn, cuộc vui chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà!
“Lâu lắm hai chị em mới có dịp gặp lại nhau nên hôm nay tôi mời chị của tôi đến chung vui cùng chúng ta, hiện tại chị ấy đã là thiếu phu nhân của Tiêu gia danh tiếng, vậy mà không ngần ngại tới đây, chị à, sự có mặt của chị hôm nay ở đây, Phỉ Thúy rất vui!”
Cô ta đứng dậy, vô tư khoác tay Lâm Sơ Nguyệt đầy thân mật, mọi người trong phòng đặc biệt là đám đàn ông rất hứng thú:
“Tiêu gia? Chẳng lẽ là thiếu gia Tiêu Thế Tu tàn tật xấu xí sao? Ôi trời mỹ nữ xinh đẹp nhường này lại phải gả cho một người như hắn ta sao?”
Nói rồi, mấy người còn lại cùng cười lớn như đang chế nhạo cô, lông mày Lâm Sơ Nguyệt cau nhẹ, mấy người bọn họ đánh giá người khác như vậy nghĩ là hay lắm sao? Ít nhất Tiêu Thế Tu còn hơn mấy tên công tử bột này rất nhiều!
Lâm Phỉ Thúy kéo cô vào trong phòng, cô ta đưa cho cô một chai rượu rồi nói:
“Chị à, không phải trước đây chị từng làm việc này rồi sao? Tiếp rượu ở quán bar ấy, bây