Ngày hôm sau, lúc mặt trời nhô lên từ mặt biển xanh ngắt, chiếu từng tia nắng mặt trời xuống lấp lánh.
Lâm Sơ Nguyệt đã lay lay cánh tay của Tiêu Thế Tu, xuống giường rồi chạy ào ra ban công
“Thế Tu…nhìn bình minh kìa! Đẹp quá…”
Lâm Sơ Nguyệt đứng dưới bình minh, tia nắng mặt trời như nhảy nhót trên làn da và nụ cười của cô, không cần trang điểm cũng vô cùng xinh đẹp rạng rỡ.
Tiêu Thế Tu không rời mắt khỏi cô, anh mỉm cười đi tới ôm eo vợ:
“Đẹp thật…”
Lâm Sơ Nguyệt vui vẻ ngắm bình minh lên, lưng tựa vào lồng ngực vững chãi của anh.
Đúng lúc đó điện thoại vang lên, Tiêu Thế Ti trở vào lấy điện thoại.
“Bà nội ạ?”
“Thế Tu, bà xin lỗi vì gọi sớm cho cháu thế, nhưng bà nhớ mấy đứa chắt của bà quá, cho bà gặp chúng được không?”
“Cháu nghĩ bây giờ chúng chưa ngủ dậy ạ.” Anh đáp.
Lão thái thái thở dài một tiếng, nói:
“Sơ Nguyệt có đấy không? Cho bà nói chuyện với con bé đi.”
Tiêu Thế Tu liền đưa máy cho cô, Lâm Sơ Nguyệt nói:
“Cháu chào bà nội.”
“Sơ Nguyệt, bà có chuyện này muốn nói với cháu.”
“Vâng…”
Lão thái thái hít sâu một hơi rồi mới nói:
“Từ khi cháu vào nhà họ Tiêu đến nay bà đã cảm thấy rất yêu quý cháu, sau đó vì những biến cố xảy ra, bà vì danh dự của gia tộc nên đã hiểu lầm cháu.
Sơ Nguyệt, xin cháu hãy hiểu và tha thứ cho bà già này, biết bao nhiêu lần bà đã định nói nhưng không thể cất lời.
Bây giờ bà mới có thể chính thức nói lời xin lỗi cháu, xin lỗi cháu, Sơ Nguyệt.”
Lâm Sơ Nguyệt cảm động, khoé mắt rưng rưng:
“Bà nội, cháu hiểu mà, cháu không trách bà đâu ạ.”
Cô nhìn sang Tiêu Thế Tu thấy anh cũng đang nhìn mình, liền nở nụ cười.
….
Ba năm sau.
Lâm Sơ Nguyệt đang ngồi trong phòng đọc sách, đột nhiên Bội Sam chạy ào vào trong lòng cô:
“Mẹ ơi!”
Tiếng gọi non nớt ngọng nghịu của con bé khiến cô bỗng chốc sững người.
“Bội Sam…con biết gọi mẹ rồi à?”
Cô vui vẻ ôm bé con vào lòng, cười nói.
Bội Sam cứ liên tục gọi “mẹ mẹ…”rồi kéo tay cô đi ra khỏi phòng.
Cho đến khi nhìn thấy Thiệu Huy đang ăn kẹo của mình thì cô bé mới chỉ vào cậu bé rồi khóc oà lên.
Lâm Sơ Nguyệt lập tức hiểu ra vấn đề, bao nhiêu lần cô giúp Bội Sam nói nhưng con bé đều không nói được, Tiêu Thế Tu bảo con bé bị chậm nói, ai ngờ hôm nay chỉ vì một cái kẹo mà Bội Sam đã biết gọi mẹ.
Thiêu Huy lập tức giấu cái kẹo ra sau lưng, Lâm Sơ Nguyệt bế Bội Sam lên dỗ dành, nói:
“Bội Sam ngoan không khóc nữa, mẹ đưa con đi mua kẹo được không?”
Nhưng con bé không chịu, cứ đòi cái kẹo mà Thiệu Huy đã ăn.
Đang lúc không biết làm thế nào thì Bối Bối bỗng xuất hiện, dúi vào tay cô bé một cây kẹo màu hồng giống hệt ban nãy.
Bội Sam lập tức nín khóc, sụt sà sụt sịt liếm kẹo.
Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười nói:
“Cảm ơn con, Bối Bối.”
“Không có gì ạ.”
Lâm Sơ Nguyệt xoa đầu con gái, nụ cười nở trên môi càng sâu, sau lần đi du lịch ở Bali đó Bối Bối cũng gần gũi với cô hơn, bây giờ cậu đã hoàn toàn hoà nhập và trở thành người anh cả bao bọc cho Bội Sam và Thiệu Huy rồi.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại của cô đột ngột vang lên, Lâm Sơ Nguyệt bắt máy:
“Ông ngoại ạ?”
“Sơ Nguyệt, cháu có thể đến đây được không?”
Giọng nói của Lý Khuynh Ngang hơi gấp gáp, Lâm Sơ Nguyệt hoảng hốt lập tức hỏi:
“Ông ngoại, có chuyện gì vậy ạ?”
“Cháu cứ đến đây đi.”
Cô nhanh chóng lên xe tới nhà, lúc vào liền bắt gặp Lâm Nhất.
Lâm Sơ Nguyệt khựng người, còn anh ta thì bối rối ra mặt.
“Sơ Nguyệt, để anh đưa em vào gặp ông ngoại.”
Cô đi theo anh ta vào nhà thấy Lý Khuynh Ngang đang nằm trên giường, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc.
Lâm Sơ Nguyệt vội lao tới:
“Ông ngoại! Làm sao thế này?”
Lý Khuynh Ngang yếu ớt không còn sức để trả lời, Lâm Nhất lên tiếng giải thích:
“Ông ngoại được chẩn đoán bị bệnh tim, gần đây cơ thể cứ yếu dần đi, thời gian…e là cũng không còn nhiều nữa.”
Trong đầu cô như có tiếng nổ rất lớn, Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu không tin:
“Anh nói dối!”
“Đây là bệnh án của ông ngoại, em có thể xem.”
Lâm Nhất đưa cho cô một tập giấy, Lâm Sơ Nguyệt chần chừ rồi đưa tay ra cầm lấy nó, mới chỉ lướt qua thôi cô đã hiểu, nước mắt bỗng chốc