“Mẹ ơi, mẹ quên con rồi sao?” Tiêu Bảo Bảo ngước mặt lên hỏi, nước mắt long lanh trong suốt bên khoé mi.
Dù mới còn bé nhưng Tiêu Bảo Bảo đã có ngũ quan rất đẹp, mắt to môi hồng, làn da trắng nõn phúng phích, quần áo mặc trên người cũng là của thương hiệu đắt tiền.
Lâm Sơ Nguyệt mềm lòng, xoa đầu cậu bé rồi khẽ nói:
“Xin lỗi con…”
Tiêu Bảo Bảo dụi dụi đầu vào ngực cô làm nũng, thút tha thút thít:
“Con nhớ mẹ lắm…Mẹ đi đâu vậy? Mẹ không cần Bảo Bảo nữa hay sao?”
Lâm Sơ Nguyệt không biết trả lời thế nào, cô nở nụ cười mềm mỏng dỗ dành Tiêu Bảo Bảo:
“Con đi một mình như thế này ba ba của con rất lo cho con đấy, con có nhớ số điện thoại của ba ba không?”
Tiêu Bảo Bảo lắc đầu:
“Con không nhớ!”
Lâm Sơ Nguyệt thở dài, chẳng biết đi đâu tìm ba của Tiêu Bảo Bảo bây giờ, hay là đưa cậu bé về Tiêu gia? Đúng lúc này, ông ngoại cô bỗng níu lấy tay áo của Lâm Sơ Nguyệt lắc lắc:
“Tôi muốn đi nhà xí!”
“Được…ông đi với con.”
Lâm Sơ Nguyệt một tay bế Tiêu Bảo Bảo, một tay dắt ông ngoại về phòng bệnh, may mà cậu bé đã nín khóc, còn rất ngoan ngoãn nghe lời cô.
Trong khi đó, Tiêu Nhất Minh đang chạy đi khắp nơi tìm cậu bé, anh đã tìm khắp mọi nơi, từ trường mẫu giáo tới những nơi mà Tiêu Bảo Bảo từng được đưa đi chơi, nhưng tuyệt nhiên không thấy cậu bé đâu cả.
“Tiêu Bảo Bảo, rốt cuộc con đang ở đâu vậy hả?” Tiêu Nhất Minh lo lắng đỏ cả mắt rồi, nếu như cậu bé xảy ra chuyện gì thì anh ta không chịu nổi nữa mất.
Ở trong bệnh viện, Lâm Sơ Nguyệt mới đi mua đồ ăn cho Tiêu Bảo Bảo, cậu bé dính lấy cô như sam, còn thức ăn dành cho ông ngoại thì y tá đã lo xong hết rồi, nếu như là ở bệnh viện cũ thì ông ngoại cô không được đối xử tốt đến như thế này rồi.
Những gì mà ông ngoại được hưởng bây giờ đều là nhờ Tiêu Thế Tu, chỉ cần bỏ ra một số tiền là có thể mua được tất cả mọi thứ, cô nên cảm thấy biết ơn hay là ghét anh ta hơn đây?
Biết ơn vì anh ta đã cho ông ngoại tới một bệnh viện tốt hơn, còn ghét là vì tối hôm qua anh ép cô tới mức ngất xỉu.
Lâm Sơ Nguyệt vẫn cảm thấy chưa thích ứng được với mấy hành động thân mật này của Tiêu Thế Tu, ban đầu cô còn nghĩ rằng anh rất ghét mình nữa, anh còn dọa sẽ ném cô cho chó sói ăn thịt, tất cả những lời nói và hành động đó đến bây giờ Lâm Sơ Nguyệt vẫn còn nhớ.
“Mẹ ơi, mẹ về sống với con và ba nha.” Tiêu Bảo Bảo đang ngồi trong lòng cô ăn