Hai chữ “bảo bối” dọa cho Lâm Sơ Nguyệt suýt chút nữa giật mình mà bật dậy, Tiêu Thế Tu biết cô đã tỉnh rồi sao?
“Nếu em còn không dậy thì tôi sẽ lôi em dậy đấy.”
Tiêu Thế Tu cất tiếng nói một lần nữa, thanh âm hàm chứa hăm dọa làm cho Lâm Sơ Nguyệt phải ló đầu ra khỏi chăn.
Anh đi tới không kiêng nể chút nào đặt lên trán cô một nụ hôn, Lâm Sơ Nguyệt ngơ ngẩn, cứng đờ cả người.
Chứng kiến hai người bọn họ ngọt ngào như vậy, lão thái thái rất vui vẻ, không nhìn trộm nữa mà nhẹ nhàng đi xuống lầu.
Lâm Sơ Nguyệt bị anh dọa sợ, lật đật vơ lấy quần áo rơi trên sàn che người ba chân bốn cẳng chạy vào phòng tắm.
Cô nhìn chính bản thân của mình trong gương, hai gò má phiếm hồng như đóa hoa đào nở rộ khoe sắc, trên làn da trắng nõn in dấu hôn đo đỏ…
Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu một cái thật mạnh, cô mở nước tắm kì cọ cho làn da đỏ ửng cả lên, vậy mà dấu hôn cũng không hết được, đã thế bên ngoài bấy giờ Tiêu Thế Tu còn gõ cửa:
“Bảo bối, em quên không mang quần áo này, tôi để ở bên ngoài nhé.”
Anh lại gọi cô là bảo bối một lần nữa, Lâm Sơ Nguyệt nổi cả da gà, tắm táp xong mới hé mắt qua cửa nhìn thấy không có ai mới vội vã vơ lấy quần áo mặc vào người với tốc độ ánh sáng, không biết là cố tình hay vô ý mà Tiêu Thế Tu lại chọn cho cô một bộ váy trễ vai, hoàn toàn khoe triệt để bờ vai thon gọn mảnh mai nhưng cũng phô bày hết những dấu vết ân ái của hai người.
Lâm Sơ Nguyệt bước ra, chạy một mạch tới tủ quần áo hòng thay một bộ váy khác, ai ngờ chưa tới nơi thì đã bị một cánh tay kéo lại.
Tiêu Thế Tu vòng tay qua eo cô ôm một cái, lưng cô áp vào ngực anh, anh cúi đầu sát vào vành tai cô rồi khẽ nói:
“Cứ mặc như vậy đi, đẹp lắm.”
Lâm Sơ Nguyệt cảm giác hai gò má mình nóng đến nỗi rán chín được trứng rồi, cô lách người khỏi cánh tay anh rồi đi một mạch ra ngoài cửa, lão thái thái ngồi dưới phòng khách vừa vặn nhìn lên, bà cất tiếng gọi:
“Sơ Nguyệt…”
Cô đi xuống dưới lầu, mỉm cười chào lão thái thái.
“Lão thái thái…”
“Cứ gọi ta là bà nội được rồi.” Lão thái thái nắm lấy tay cô, cùng cô ngồi xuống ghế sô pha.
“Vâng, bà nội.”
Tiêu Thế Tu bấy giờ cũng ngồi xe lăn đi xuống, lão thái thái cười hiền, vỗ vỗ vài cái lên tay cô:
“Nhìn thấy hai đứa sống cùng nhau vui vẻ hòa thuận thế này bà vui lắm.”
Bà nói tiếp:
“Sơ Nguyệt, cháu có biết không? Thế Tu trước giờ chưa từng đối xử với ai chu đáo như vậy đâu, thoạt nhìn thằng bé có thể là một người lạnh lùng nhưng thực chất bên trong lại rất ấm áp và quan tâm tới người khác đấy, Sơ Nguyệt à bà mong cháu sẽ đối xử với Thế Tu thật lòng nhé, hai đứa hãy yêu thương nhau thật sự, chỉ cần như thế thôi là bà đã rất vui rồi.”
Khóe mắt Lâm Sơ Nguyệt hoe đỏ, cô cảm nhận được sự quan