Lâm Sơ Nguyệt ngẩn người trước câu nói của anh, Tiêu Thế Tu định nói tiếp thì tiếng chuông điện thoại bât ngờ vang lên phâ tan bầu không khí giữa hai người.
Thấy cô quay đi, ánh mắt của Tiêu Thế Tu trở nên sâu thẳm, anh bình tĩnh nghe điện thoại:
“Alo?”
“Cậu đang ở đâu?” Thanh âm của người bên kia rõ ràng rất lo lắng.
“Nhật Bản.” Tiêu Thế Tu bình thản đáp.
“Cái gì?! Nhật Bản?” Ôn Húc Khiên chửi thề một tiếng, tay còn lại vò vò tóc:
“Nói cho tôi biết, đang yên đang lành cậu đi gây sự với Bạch Tư Hàn làm gì? Lại còn ở Nhật Bản, cậu muốn xông vào hang cọp à?”
Giọng nói của anh ta vang vang qua ông nghe làm Lâm Sơ Nguyệt cũng loáng thoáng nghe thấy.
Cô cúi gằm mặt, cảm giác tội lỗi dâng lên.
Tiêu Thế Tu lạnh giọng cảnh cáo Ôn Húc Khiên:
“Tôi sẽ tìm cách quay trở lại Trung Quốc sớm nhất, không cần cậu phải lo.”
“Sao tôi không lo được cơ chứ?! Này…cậu…” Anh ta chưa kịp nói hết thì Tiêu Thế Tu đã ngắt máy, tiếng tút dài vọng lại.
Ôn Húc Khiên trợn tròn mắt không tin nổi, anh ta biết Tiêu Thế Tu là người cẩn trọng, làm gì cũng suy tính kỹ chứ không bao giờ hành động theo cảm tính nhưng đây là lần đầu anh cứ thế xông vào địa bàn của Bạch Tư Hàn.
Đã thế tình hình dạo gần đây rất căng thẳng vì Bạch Tư Hàn có tham vọng vươn quyền lực tới địa bàn Trung Quốc…Ôn Húc Khiên thật không thể hiểu có điều gì tác động tới Tiêu Thế Tu khiến anh cấp bách như vậy.
Lâm Sơ Nguyệt vẫn cúi gằm mặt như cũ như một cô học trò nhỏ mắc lỗi, không biết có phải là vì cô đang cảm thấy cảm động vì anh hay không nhưng hiếm hoi lắm Tiêu Thế Tu mới thấy cô khong xù lông lên như thế…
Thực ra hiện tại trong lòng cô đang cảm thấy rất rối ren, vậy nên Lâm Sơ Nguyệt chọn cách im lặng, tại vì những hành động và lời nói của anh lúc nãy khiến cô chẳng biết nói gì hơn…
Xe ô tô đi vào một khu vực ngoại ô, hai bên đường rất thưa thớt, thậm chí không có người, đi sâu thêm một đoạn nữa thì Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy có một toà biệt thự nằm giữa hai hàng cây lớn, bên ngoài có người đứng canh gác, xe chậm rãi đi vào bên trong lập tức có hai con chó ngao rất lớn chạy ào ra.
Chúng gầm gừ, hai chiếc răng nanh nhìn rất đáng sợ như chực chờ người xuống xe một cái là há miệng cắn.
Đúng lúc đó người bên trong ngôi biệt thự đi ra, là một cô gái tóc vàng mắt xanh, thân hình quyến rũ với những đường cong nảy nở cộng thêm với khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, đến Lâm Sơ Nguyệt còn phải nhìn thêm mấy lần…Cô ta vừa trông thấy Tiêu Thế Tu bị thương đã vội vã lao đến.
“Omg! Richard! Sao anh lại bị thương thế này!”
Cô ta đẩy mạnh Lâm Sơ Nguyệt sang một bên để đỡ lấy Tiêu Thế Tu.
“Amanda tôi không sao, vào nhà rồi nói.”
“Được…”
Cô ta choàng lấy cánh tay anh qua vai mình rồi đỡ anh đi vào trong nhà, hai con chó nhìn Lâm Sơ Nguyệt gầm gừ, Tiêu