“Tiêu Thế Tu anh buông tôi ra trước đã…”
Cô không muốn vì cô mà anh bị thương nặng hơn, chính xác là không muốn mắc nợ người đàn ông này.
Anh ngược lại cố chấp không chịu buông tay.
“Không!”
“Tiêu Thế Tu anh đừng trẻ con nữa có được không? Buông tay ra rồi chúng ta cùng nói chuyện với nhau cho rõ ràng.”
“Tôi đã giải thích rõ ràng rồi, em không tin tôi sao?” Anh nói.
“Không phải là vì chuyện của Amanda.”
“Thế là vì chuyện gì?”
“Vì…” Lâm Sơ Nguyệt mắc nghẹn trong cổ hỏng khó thốt nên lời, thái độ đó của cô làm anh thấy có gì đó rất lạ.
“Lâm Sơ Nguyệt có phải em đang hiểu lầm tôi chuyện gì không?”
Hiểu lầm ư?
Cô nhìn vào mắt anh, Tiêu Thế Tu tỏ ra mình rất thành thật và chân thành, nếu không phải nhìn thấy bức hình kia thì cô đã bị anh lừa rồi.
Lâm Sơ Nguyệt muốn chất vấn anh nhưng sực nhớ ra mình chẳng có tư cách gì, có lẽ trong khoảng thời gian này anh nhất thời hứng thú với cô mà thôi, đợi cô gái kia trở về thì…
“Không có gì,tôi chỉ cảm thấy hơi mệt thôi, tôi muốn đi ngủ, anh đi ra ngoài đi.”
Cô đẩy nhẹ lên ngực anh, lồng ngực anh nóng ran còn sắc mặt thì trắng bệch, cô ngẩng mặt lên nhìn anh mới thấy trán anh đẫm mồ hôi.
“Em không nói tôi sẽ không đi!”
Tiêu Thế Tu ngang tàng cố chấp nói.
“Tiêu Thế Tu, anh bị điên à? Anh bị sốt rồi!”
“Không hề hấn gì.” Anh nhếch môi cười trấn an cô.
“Mau nằm xuống giường đi!”
Lâm Sơ Nguyệt đẩy anh một cái, Tiêu Thế Tu đã ngã xuống, rõ ràng là anh đang rất mệt chẳng còn chút sức lực nào mà còn cứng đầu, cô thật không hiểu nổi anh đang nghĩ cái gì nữa…
Cô chạy đi gọi người mang thuốc tới nhưng anh tưởng cô bỏ đi mất nên kéo cổ tay cô lại, ánh mắt gắt gao nhìn cô hỏi:
“Em lại định bỏ đi ư?”
Câu hỏi đó khiến ngực trái cô nhói lên một cái, Lâm Sơ Nguyệt hít sâu một hơi, nể mặt anh bị bệnh nên chuyện kia tạm thời dẹp sang một bên.
“Không, tôi chỉ bảo người hầu đi lấy thuốc cho anh thôi.”
Tiêu Thế Tu ngờ vực buông lỏng tay cô, Lâm Sơ Nguyệt đúng là nhờ người hầu mang thuốc đến, cô ta nhanh nhẹn rời đi, mấy phút sau đã mang tới.
Cô cảm ơn cô ta, đem nước ấm và thuốc đặt lên tủ đầu giường, sau đó cẩn thận xem xét vết thương ban nãy của anh.
Lâm Sơ Nguyệt vừa tháo bông băng trắng dính máu ra, nhìn thấy vết thương của anh thì đã hít sâu một hơi.
Vết thương bị rách còn đỏ ửng lên, vậy nên mới gây ra sốt, Tiêu Thế Tu này liều mạng thật đấy, cô thật sự rất muốn trách anh vậy mà khi chạm phải ánh mắt anh lại không nói được gì…
Ánh mắt ấy dịu dàng giống như trong bức hình kia, lúc đó anh cũng nhìn cô gái ấy như vậy, hay bây giờ anh đang nhớ đến cô ta? Lâm Sơ Nguyệt quay mặt đi không nhìn anh thêm nữa, cô sát trùng vết thương cho anh rồi dặn dò:
“Anh đừng đi lại lung tung nữa mà nằm im nghỉ ngơi đi, nếu không vết thương mà nhiễm trùng thì rất