“Điện thoại?” Anh nhướn mi mắt, sau đó lấy ra chiếc điện thoại tít sâu túi áo ngực bên trong.
“Em muốn gọi cho ai?”
Tiêu Thế Tu lắc nó qua lại trước mặt cô, khoé môi cười cười, Lâm Sơ Nguyệt nhón chân muốn giật lấy điện thoại trên tay anh, nhưng động tác của anh còn nhanh hơn cô, Tiêu Thế Tu vừa lùi lại và đồng thời giơ cao điện thoại lên, cô không phản ứng kịp với hành động đó của anh, theo quán tính mà ngã nhào vào ngực anh.
Khuôn mặt mềm mịn áp lên bờ ngực rắn rỏi ấm áp đó, cộng thêm mùi hương thanh mát quen thuộc khiến cho tim cô đập mạnh, Tiêu Thế Tu cười khúc khích, lồng ngực rung rung, thanh âm trầm thấp từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống:
“Bảo bối, đây là em chủ động đấy nhé không phải lỗi tại tôi đâu?”
Lâm Sơ Nguyệt nghe xong thì tức lắm, cô biết là anh cố tình trêu mình đây mà, Tiêu Thế Tu đang cười vui thì đột nhiên cô ngẩng mặt lên, hai tay bám vào cầu vai anh mà nhón chân, gương mặt hai người cách nhau rất gần, đôi môi cô gần chạm môi anh, nụ cười trên môi anh tắt lịm còn ánh mắt thì tối dần, chăm chú nhìn vào môi cô, dần dần xoá đi khoảng cách…
Khi hai đôi môi gần như chạm nhau rồi thì Lâm Sơ Nguyệt nhân cơ hội đó mà giật lấy chiếc điện thoại trên tay anh ngay tức khắc.
“Xì! Mắc lừa rồi nhé!” Cô lè lưỡi trêu anh, nháy mắt sau đã chạy biến khỏi phòng.
Tiêu Thế Tu ngây người trong giây lát, sau đó bật cười, không ngờ anh lại bị cô nhóc đó lừa, lại còn bị cô quyến rũ đến nỗi không còn phòng bị nữa chứ?
Lâm Sơ Nguyệt đoạt được điện thoại rồi, chạy về phòng đóng sầm cửa lại, cô muốn gọi cho lão thái thái báo mình bình an, đã hơn hai ngày trôi qua rồi chắc là bà lo lắng lắm.
Điện thoại của Tiêu Thế Tu cài mật khẩu, không dễ để mở khoá, Lâm Sơ Nguyệt thở dài một tiếng, cô quên mất điều này rồi, bây giờ làm thế nào để mở bây giờ?
Bấy giờ Tiêu Thế Tu đang ngồi vắt chân bên ghế sô pha chờ cô quay trở lại, quả nhiên chưa đầy mười phút sau cô đã chậm chạp ra khỏi phòng, rón rén lại gần anh.
Một tay chống lên thành ghế, ngón tay mân mê viền môi cười cợt, Tiêu Thế Tu nhìn cô đầy hứng thú:
“Không mở được sao?”
Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy điệu cười đó của anh thì rất muốn ném cái gối vào thẳng khuôn mặt điển trai đó, Tiêu Thế Tu vỗ vỗ vài cái xuống ghế sa lon, nói:
“Em ngồi xuống đây đi, tôi mở giúp em.”
Cô nhìn anh đầy nghi ngờ, ngồi cạnh anh sao? Ai biết ngồi cạnh một con sói thì sẽ xảy ra chuyện gì cơ chứ?
“Yên tâm đi, ở đây có người, nếu muốn ăn em thì cũng phải ăn một cách kín đáo chứ.” Tiêu Thế Tu nhếch môi