“Anh..anh vì cô ta mà đuổi em ra khỏi đây sao Richard?” Amanda không tin nổi vào tai mình, hai mắt trợn trừng lên, cơ thể run lẩy bẩy.
“Đúng!” Tiêu Thế Tu khẳng định chắc chắn.
Cô ta lắc đầu lia lịa như thể không tin vào sự thật này:
“Richard! Không thể nào! Anh không thể làm thế với em được…em đã dành cả thanh xuân để yêu anh mà, sao anh lại nhẫn tâm với em đến vậy?”
Amanda bấu vào cánh tay của anh đáng tiếc bị anh lạnh lùng hất mạnh:
“Bởi vì cô đã động vào người không nên đụng rồi Amanda…”
Ánh mắt của anh lạnh tanh không chút cảm xúc, như một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu cô ta, Amanda không cam tâm nhưng cô ta có thể làm được gì? Vậy là đành lặng lẽ rời đi.
“Không sao chứ?“ Tiêu Thế Tu lo lắng xem xét cô từ đầu đến chân như sợ cô bị thương ở đâu đó.
Khi nhìn cô ánh mắt anh chợt thay đổi, dịu dàng hơn khi đối diện với Amanda nhiều, nhưng sự thật là ngày hôm qua cô đã nhìn thấy anh và cô ta ân ái với nhau…
Lâm Sơ Nguyệt không thể nào xua đi nhưng hình ảnh này, thấy cô không nói gì anh cứ ngỡ là cô bị đau ở đâu đó thế là sốt sắng hết cả lên:
“Bảo bối em không bị thương ở đâu chứ? Mau nói cho tôi nghe đi!”
“Tôi không sao, anh đừng lo.” Cô trả lời qua loa, định ngồi xuống dọn dẹp “bãi chiến trường” mà Amanda để lại thì ngay tức thì bị Tiêu Thế Tu ngăn cản.
“Không cần đâu em cứ để đó, người hầu sẽ dọn.”
Anh kéo cô đứng dậy, Lâm Sơ Nguyệt nhìn vết thương trên bụng rồi đến sắc mặt anh, vầng trán anh lấm tấm mồ hôi, có lẽ là vì chạy vội đến đây, người đàn ông này…cô đã dặn là anh tuyệt đối phải nằm im trên giường rồi, vậy mà cuối cùng…
“Anh mau trở về phòng nằm nghỉ đi, không cần lo lắng cho tôi.”
Tiêu Thế Tu nhíu mày vì sự lạnh nhạt bất cần đó của cô, nhất thời không kìm chế được mà sức lực dồn xuống bàn tay nhiều hơn, bóp chặt lấy cổ tay cô làm cô phát đau.
“Em là vợ của tôi, sao tôi không lo lắng được chứ?”
Lâm Sơ Nguyệt nhìn vào mắt anh, nếu như không có chuyện hôm qua xảy ra thì có lẽ cô đã tin những lời mà anh nói rồi.
Đáng tiếc Tiêu Thế Tu dù có nói những gì trước mặt cô bây giờ thì cô vẫn không thể nào tin tưởng anh được.
“Tiêu Thế Tu, tôi đã nói là tôi không sao rồi mà, anh đang bị thương, mau trở về phòng…”
Lâm Sơ Nguyệt còn chưa nói hết thì đã bị giọng nói giận dữ của anh cắt ngang:
“Mặc kệ cái vết thương chết tiệt đó đi!”
Anh nắm cổ tay cô rồi lôi xềnh xệch về phòng mình, Lâm Sơ Nguyệt không dám vùng vẫy mạnh sợ rằng đụng tới vết thương trên tay anh, Tiêu Thế Tu đóng sầm cửa lại sau đó đẩy cô ngã xuống giường.
“Khốn kiếp! Tại sao những