Bạch Tư Hàn lướt qua anh bước vào bên trong, người của hắn định đi theo nhưng bị anh chặn lại.
Hắn quay đầu nhìn, lãnh đạm lên tiếng:
“Các người đứng đợi ở bên ngoài đi.”
“Rõ!”
Trong căn phòng khách, Tiêu Thế Tu ngồi ở giữa, bên trái là Bạch Tư Hàn, còn bên phải là Khắc Kỷ, ba người bọn họ giống như tạo thành thế kiềng ba chân, ánh mắt tuy không nhìn thẳng vào đối phương nhưng bầu không khí xung quanh đang rất căng thẳng.
“Nghe danh đã lâu, không ngờ hôm nay lại may mắn được diện kiến Tam gia đây, đúng là phúc ba đời.” Bạch Tư Hàn lên tiếng phá vỡ bầu không khí, trong giọng nói có phần châm biếm.
“Quá khen rồi, tôi làm sao mà bằng được Bạch lão đại đây.” Anh cười nói lại.
Bạch Tư Hàn nhếch môi châm biếm:
“Thật không ngờ người phụ nữ đó lại là người phụ nữ của Tam gia, tôi đúng là có mắt như mù, suýt chút nữa là để cô ta không còn được gặp Tam gia nữa rồi.”
Hắn tựa người vào ghế, buông một câu đầy dụng ý.
Đáy mắt Tiêu Thế Tu tức khắc lạnh như băng, ý tứ trong câu nói của hắn sao anh có thể không nhìn ra? Hắn đang xỉa xói anh không biết bảo vệ Lâm Sơ Nguyệt sao?
“Cũng không thể bằng Bạch lão đại được, chỉ vì một người phụ nữ không yêu mình mà giết cả gia đình người khác, đúng là cố chấp, không giống phong cách của Bạch lão đại chút nào nhỉ?”
Lời nói của anh sắc bén, ánh mắt hai người nhìn nhau như toé lửa, đúng lúc đó thanh âm trong trẻo mềm mại của Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhiên cất lên:
“Ăn cơm thôi.”
Cô vừa bước vào phòng khách, cả cơ thể đã cứng đờ, đối diện với Bạch Tư Hàn, nỗi sợ hãi bỗng chốc dâng lên cao.
Tiêu Thế Tu bước tới che khuất đi tầm nhìn của cô, anh đặt hai tay lên bả vai cô như trấn an, ánh mắt thì vô cùng dịu dàng:
“Bảo bối, em vào trong trước đi, một lát nữa anh sẽ vào với em.”
Bạch Tư Hàn bấy giờ đột ngột xen vào:
“Đây là người phụ nữ mà Tam gia rất yêu thương sao? Không giới thiệu chính thức à?”
Lâm Sơ Nguyệt giật mình, không hiểu hắn đang nói gì.
Tam gia? Ai là Tam gia?
Cô nhìn vào mắt anh tìm đáp án, Tiêu Thế Tu nhìn đi nơi khác, giống như khẳng định lời mà hắn nói.
Bạch Tư Hàn gõ năm ngón tay lên mặt bàn, kiễn nhân chờ đợi.
Lâm Sơ Nguyệt muốn biết mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào, bây giờ hai người họ đã yêu đương chính thức, cô không muốn anh giấu cô thêm chuyện gì nữa cả.
Lâm Sơ Nguyệt khẽ cựa khỏi hai tay anh, lấy can đảm bước về phía Bạch Tư Hàn.
“Xin chào, tôi là Lâm Sơ Nguyệt.”
Bạch Tư Hàn vừa nhìn cô vừa cười, hắn đang định đứng dậy bắt tay cô thì đã bị một bàn tay khác gạt đi.
“Cần gì phải giới thiệu, không phải Bạch lão đại biết rồi à? Tôi không thích dài dòng, chuyện cũ đừng nhắc lại nữa.”
Anh ôm eo