“Anh..anh mau buông em ra đi, có người kìa…”
Lâm Sơ Nguyệt cuống quýt kéo áo xuống, Tiêu Thế Tu thầm nguyền tủa kẻ đúng lúc quan trọng lại phá hỏng chuyện của anh.
Chờ cho cô chỉnh trang lại quần áo thì anh mới đi ta mở cửa.
Người mang kết quả đến là một y tá, đối diện với gương mặt điển trai không tì vết của Tiêu Thế Tu, cô ta bỗng nhiên ngượng ngùng.
“Kết quả xét nghiệm của cô Lâm Sơ Nguyệt ạ.”
“Vợ của tôi có mang thai không?”
Tiêu Thế Tu đón lấy tờ kết quả, hỏi.
“Tôi rất tiếc…nhưng kết quả là không.”
Sự thất vọng dâng lên trong mắt anh, Lâm Sơ Nguyệt cũng thế, cô khẽ cảm ơn cô y tá kia rồi đóng cửa lại.
Tiêu Thế Tu vẫn còn ngây người, anh lặng lẽ nhìn tờ giấy, hoá ra không phải là cô mang thai, hoá ra là anh tưởng lầm.
Nhưng sự lầm tưởng này lại đau đến thế?
“Thế Tu…” Cô gọi anh.
Tiêu Thế Tu quay sang đột ngột ôm chặt lấy cô.
“Anh à, đừng thất vọng, bây giờ không có thì sau này sẽ có thôi.”
Cô vỗ vỗ vào tấm lưng rộng của anh an ủi, Tiêu Thế Tu ôm chặt cô, ngẩng mặt nhìn cô nói:
“Em nói thật chứ? Em sẽ không bỏ đi chứ?”
Anh buồn bã, giọng điệu ấm ức như trẻ con, Lâm Sơ Nguyệt mềm lòng, đáp:.
Ngôn Tình Ngược
“Vâng, em hứa.”
Lúc này anh mới cười trở lại, Tiêu Thế Tu cùng cô quay trở về, chiều hôm đó bọn họ cũng thuận lợi trở về Trung Quốc.
Tất nhiên là Bạch Tư Hàn không hài lòng mà vẫn phải cắn răng cam chịu, Tiêu Thế Tu cùng hắn trao đổi riêng gì đó một lúc, sau đó hắn mới trở về.
“Anh nói gì với hắn vậy?”
Đợi cho anh quay lại, cô liền hỏi.
“Anh nói rằng nếu hắn còn dám động tới em thì sẽ biết tay anh.” Anh xoa đầu cô, cười đáp.
Lâm Sơ Nguyệt bĩu môi có vẻ không tin, nhưng cô không để ý nhiều, chỉ cần hắn không xuât hiện nữa là được, mà còn một người phụ nữ đáng thương khác cô lại không giúp được gì, đó chính là Tiểu Hạ.
Cô từng trao đổi chuyện này với Tiêu Thế Tu rồi, liệu có cách nào để cứu Tiểu Hạ ra không, anh đã thẳng thắn đáp lại là không.
“Tốt nhất là không nên dây dưa đến hắn nữa.” Anh đáp.
Lâm Sơ Nguyệt từ bỏ ý định đó, cô chỉ còn cách cầu chúc cho Tiểu Hạ bình an mà thôi.
“Chúng ta nên thông báo cho lão thái thái một tiếng.” Cô nhìn anh, nói.
Tiêu Thế Tu gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn cô từ đầu đến chân làm cô nổi cả gai ốc.
“Trên mặt em dính gì à?”
“Không có, tuy nhiên chúng ta nói với lão thái thái là đi tuần trăng mật vậy mà lại ăn mặc thế này, không hợp lý cho lắm, sẽ bị lão thái thái nghi ngờ.”
“Vậy thì…?”
Anh kéo cô tới trung tâm thương mại, không giống với dáng vẻ xấu xí lần trước, lần này không ai dám coi thường anh nữa mà ho nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ với cô.
Lâm Sơ Nguyệt bị anh đẩy