“Tôi nói là cô đủ chưa? Tôi mệt mỏi lắm rồi! Cô mau ra khỏi đây đi!”
Mạc Bắc thẳng thắn đuổi cô ta ra khỏi phòng, đến nhìn còn không muốn nhìn.
Cô gái trong ngực anh ta cười khẩy, còn nhìn cô ta với ánh mắt đắc ý.
Lâm Phỉ Thuý không thể tin nổi đây là người đàn ông mà cô ta dùng hết cả thanh xuân để yêu.
Cô ta đột nhiên bật cười thật lớn, khoé mặt lại đọng lệ:
“Mạc Bắc, tôi vì yêu anh mà tôn nghiêm của bản thân cũng không cần.
Vậy mà anh lại đối xử với tôi như vậy sao?”
Lâm Phỉ Thuý cười còn khó coi hơn cả khóc, Mạc Bắc nhìn cô ta chán ghét:
“Lâm Phỉ Thuý, tôi không còn yêu cô nữa! Cô mau ra khỏi đây đi!”
Anh ta lạnh lùng nói.
Cô ta quệt nước mắt, ngẩng cao đầu bước ra khỏi cửa, trong lòng trào dâng cơn giận dữ như sóng nước cuồn cuộn.
“Mạc Bắc! Đồ khốn nạn! Nhất định tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu!”
…
Lâm Sơ Nguyệt không biết mình đã ngủ bao lâu, cô vốn chỉ định chợp mắt một chút mà cuối cùng lại ngủ liền một mạch cả tiếng đồng hồ.
Lúc mở mắt ra nhìn đồng hồ hiển thị trên ô tô mới biết, vội ngoảnh đầu nhìn sang bên cạnh thì không thấy Tiêu Thế Tu đâu, anh đắp áo khoác của mình lên cho cô, một mình đi ra ngoài.
Cô đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng phát hiện hình bóng anh tựa vào cửa xe hút thuốc.
Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy anh hút thuốc, nhìn từ phía sau bỗng nhiên cô cảm thấy bóng lưng ấy thật cô đơn hiu quạnh.
“Cạch.”
Lâm Sơ Nguyệt mở cửa bước xuống xe, vừa nhìn thấy cô anh đã dập tắt điếu thuốc ở trên tay mình đi.
“Em dậy rồi à?”
“Sao anh không đánh thức em dậy?”
Cô nhìn anh, nói.
Anh chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi mỏng manh, còn áo khoác thì khoác cho cô.
Tiêu Thế Tu mỉm cười, dang tay:
“Là do anh thấy em ngủ ngon quá nên mới không gọi em dậy.”
Lâm Sơ Nguyệt nhào vào lòng anh, ôm anh rồi dụi dụi, trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, cô không cảm thấy ghét bỏ chút nào, thậm chí còn thấy anh quyến rũ hơn.
Bàn tay anh lạnh toát, không biết anh đứng bên ngoài bao lâu rồi, cô xót xa, ngẩng đầu nói với anh:
“Anh không mặc áo mà đứng bên ngoài này bao lâu vậy?”
“Không hề gì.”
Nhưng cô lại không ngừng lo lắng:
“Tiêu Thế Tu, anh đừng quên mình bị thương đấy, anh là người chứ không phải sắt, đừng cố quá, nếu mệt mỏi thì cứ tựa vào vai em này.
Em tình nguyện làm chỗ dựa cho anh.”
Lâm Sơ Nguyệt thủ thỉ chân thành, đổi lại là ánh nhìn sâu hút của anh.
Tiêu Thế Tu nhìn cô không chớp mắt, trong đôi mắt chậm rãi lan toả hai ngọn lửa đỏ rực rỡ.
Anh từng nhớ trong quá khứ, cô cũng nói như vậy.
Cho dù thời gian có trôi qua bao lâu, hay duyên phận biến đổi như thế nào,