Lâm Sơ Nguyệt bối rối, mất tự nhiên, lão thái thái kéo Tiêu Bảo Bảo lại, nói:
“Thằng bé này, gọi linh tinh cái gì vậy hả?”
Lão thái thái lên tiếng:
“Có lẽ là nó nhớ mẹ quá nên mới trở nên như vậy.”
Nhưng Tiêu Bảo Bảo nhất quyết không buông cô ra, cậu bé còn nhõng nhẽo muốn cô bế.
“Không…mami ơi, bế con đi, mami không cần con nữa hay sao?”
Tiêu Bảo Bảo ngước mặt lên nhìn cô, đôi mắt long lanh trong suốt cùng khuôn mặt đáng yêu khiến ai cũng phải mềm lòng.
Tuy nhiên trước mặt Tiêu Thế Tu, sao cô có thể ôm nó, Tiêu Bảo Bảo lại còn gọi cô là mami trước mặt anh nữa chứ?
Cô lén liếc qua khuôn mặt anh, biểu cảm trên mặt Tiêu Thế Tu vẫn bình thường, thậm chí còn không có chút tức giận nào.
“Có lẽ là thằng bé lâu ngày không được nhìn thấy mẹ nên mới thế.
Bảo bối, em bế cháu lên đi, để con trai của anh hai như vậy e rằng không hay lắm.”
Hai chữ “anh hai” được Tiêu Thế Tu nhấn mạnh, Tiêu Nhất Minh lạnh lùng nhìn anh, lên tiếng:
“Khó trách được, bởi vì nhị thiếu phu nhân quá giống Lưu Hạ.”
Anh ta nói xong rồi kéo Tiêu Bảo Bảo lại, bế lên:
“Bảo bảo, đừng nghịch nữa, đó không phải là mami của con.”
Anh ta dùng ánh mắt chấn chỉnh con trai, Tiêu Bảo Bảo mặc dù không cam tâm nhưng không dám cãi lại lời của ba, chỉ có thể giương đôi mắt long lanh hướng về phía Lâm Sơ Nguyệt.
Cuối cùng lão thái thái vẫn là người đứng ra giải vây, xoá đi bầu không khí căng thẳng.
“Thôi được rồi, mọi người cùng nhau vào trong đi nào, chuyện cũ đừng nhắc lại nữa, hôm nay là ngày vui cơ mà.”
Lâm Sơ Nguyệt cùng Tiêu Thế Tu vào bên trong, lúc đi lướt qua Tiêu Nhất Minh cô vẫn cảm nhận được ánh mắt chăm chú của anh ta.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp anh ta, anh ta còn kích động vô cùng, lúc đó cô đã rất hoảng hốt, còn nghĩ anh ta là kẻ điên.
Không ngờ đằng sau hành động bốc đồng đó lại là một câu chuyện buồn thế, Tiêu Nhất Minh vì mất vợ nên mới cư xử như thế với cô.
Tiêu Thế Tu ngoài mặt tỏ ra bình thản nhưng thực chất trong lòng anh đang cảm thấy khó chịu vô cùng.
Lúc mọi người cũng ngồi xuống bàn ăn, Tiêu Nhất Minh còn cố tình ngồi xuống bên cạnh cô, biến thành Lâm Sơ Nguyệt ngồi giữa, bên phải là Tiêu Thế Tu, còn bên trái là anh ta.
Cô bối rối không biết nên làm thế nào, lão thái thái cũng không biết nên mở lời thế nào, Lâm Sơ Nguyệt lén nhìn sang Tiêu Thế Tu, lúc này anh không che giấu được nữa mà trên mặt lộ ra sự khó chịu.
Lâm Sơ Nguyệt khổ tâm suy nghĩ, cô có nên đứng dậy chuyển sang chỗ khác ngồi hay không?
Tiêu Nhất Minh dường như rất tự nhiên quay sang hỏi han cô:
“Hình như chúng ta vẫn chưa giới thiệu chính thức với nhau nhỉ? Em dâu?”
“Vâng…” Cô nở