Hai người cùng lúc ngây ra.
Cố Mãng nháy mắt ra hiệu cho Khương Xán quay về phòng đợi, rồi tự mình ra mở cửa.
Ở bên ngoài Thẩm Kiêu đang đứng với gương mặt lo lắng.
“Cố Mãng, nghe nói cậu đánh người rồi……….
.
” lời còn chưa nói xong thì anh đã nhìn thấy vết máu trên người của Cố Mãng, liền hít sâu vào một hơi, “Trời ạ, là thật!”“Chỉ là mấy tên côn đồ thôi mà.
” Cố Mãng điềm tĩnh nói, “Huồng hồ cũng không nặng tay lắm, bọn họ không chết được đâu.
”“Còn không nặng tay à?” Thẩm Kiêu kéo anh sang một bên, nói khẽ, “Đã đánh người ta đến nỗi tan nát ruột gan! Bây giờ phải đưa tới bệnh viện thành phố Giang Châu đó!”Chân mày Cố Mãng khẽ giật một cái, rồi vẫn là vẻ mặt vô cảm ấy.
Là một bọn họ tự tìm đến mà, ai bảo bọn họ dám chọc ghẹo Khương Xán cơ chứ? Có đánh chết cũng không quá đâu.
“Đúng rồi, còn có một tên bị cậu đánh gãy chân à?” Thẩm Kiêu vô cùng lo lắng, “Cậu có biết ba của cái tên đó là………….
”“Ba của hắn là ai thì có liên quan gì đến tôi?”“Anh hai à, bọn họ nhất định sẽ báo thù cậu đó!”Cố Mãng cởi áo khoác ra, vứt bộ đồ dính máu sang bên cạnh, lấy một đồ sạch rồi thay ra.
Anh biết gia đình của mấy tên đó đều có chút gia thế, cái gì mà con trai của trưởng thôn, cháu trai của trưởng trấn, đều dựa vào quyền thế này của gia đình mà làm càn làm bậy trong mấy cái thôn.
Anh sớm cũng đã muốn giải quyết cái đám người này rồi.
“Tôi nói này, hay là cậu đưa vợ cậu rời khỏi thôn này trước đi, tìm một nơi nào đó trốn đi?” Thẩm Kiêu đưa ra cho anh một chủ ý, “Đám người này cũng không dễ chọc vào, anh hùng hảo hán như cậu không nên để chịu thiệt trước mắt, đừng xung đột trực diện với bọn họ!”Cố Mãng cảm thấy anh ta quả thực rất ốn ào.
Định từ chối, thì nhìn thấy Khương Xán vẫn luôn đứng ở cửa phòng ngủ.
“Tôi cảm thấy…….
.
chúng ta không cần thiết phải trốn.
” Cô khẽ nói.
Cố Mãng sửng sốt rồi quan tâm hỏi, “Tại sao?”“Người làm sai không phải là chúng ta.
” Ánh mắt cô kiên định, “Là mấy tên đó đã quấy rối tôi giữa thanh tiên bạch nhật, là bọn họ làm sai trước, chúng ta chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi!”Cố Mãng nhìn cô với vẻ hưởng thụ, không ngờ rằng cô nhìn thì có vẻ dịu dàng yếu đuối, nhưng bản chất lại độc lập mạnh mẽ, còn không gặp chuyện không sợ.
Khóe miệng anh nhếch lên mỉm cười.
“Tôi biết là không phải lỗi của hai người!” Thẩm Kiêu không biết làm sao, “Nhưng mà gia đình bọn họ có quyền có thế……….
”“Cái quyền thế này tôi thật sự không quan tâm đến.
” Khương Xán cười điềm tĩnh, “Huống hồ cho dù có quyền thế đi nữa thì cũng không thể không nói đạo lý chứ?”“Đây……….
”“Ừ, vợ tôi nói đúng.
” Cố Mãng đứng về phía cô, “Đây mới giống người phụ nữ của Cố Mãng tôi.
”Gương mặt Khương Xán ửng đỏ, cúi đầu.
Thẩm Kiêu thở dài một tiếng, “Hai người các cậu…………….
”“Được rồi, cảm ơn ý tốt của cậu.
” Cố Mãng vỗ vỗ vai anh ta, “Có muốn ở lại cùng ăn bữa cơm không?”Thẩm Kiêu vội vẫy tay tạm biệt.
Tuy là không sợ nhưng tên kia lại đến gây phiền phức, nhưng anh vẫn cân nhắc đến việc dọn ra khỏi thôn này.
Hôm nay giao đấu với bọn côn đồ kia, bọn họ nhất định đã nhìn ra mình không phải là Cố Mãng trước kia.
Đây là nơi đầy thị phi, không thể biết chắc một ngày nào đó thân phận của anh sẽ bị vạch trần.
Cho nên vẫn là nên rời khỏi càng sớm càng tốt.
…………….
Mấy ngày sau đó, Khương Xán chuyển đến thành phố Giang Châu cùng Cố Mãng.
Lúc Cố Mãng bàn bạc chuyển nhà với cô thì cô có chút thắc mắc.
Nhưng mà lý do của anh là ở