Cố Mãng đang ngồi trên boong tàu ở tầng cao nhất của khách sạn Emgrand, điếu thuốc trên tay sắp cháy hết.
Mặt nước biển lấp lánh ở phía xa, chim biển lượn vòng trong không trung, những cánh buồm trắng tung bay, phong cảnh vô cùng đẹp.Điện thoại di động trên bàn rung lên một tiếng, là tin nhắn chuyển khoản ba nghìn tệ.Bạch Cảnh Uyên và Diệp Sâm nhìn nhau cười cười, mở miệng nói: “Anh ba, anh thật sự rất có phúc nha! Chị dâu không những xinh đẹp mà còn sẵn sàng chi tiền cho anh nữa, hahaha!”“Anh đã lớn đến tầm này rồi, chắc đây là lần đầu tiên anh xài tiền của phụ nữ đúng chứ? Có phải cảm giác rất tuyệt không?”Cố Mãng liếc nhìn anh, rồi lặng lẽ đặt điện thoại về vị trí cũ.Tuy mặt không chút biểu cảm nhưng trong lòng lại có một cảm giác ấm áp.Anh không ngờ rằng Khương Xán thật sự sẽ chuyển tiền đến, theo như anh tính toán thì cô cũng chỉ có ba nghìn tệ trong thẻ ngân hàng.Anh đặt tàn thuốc vào gạt tàn rồi bóp nát vài cái, nhìn về phía xa xăm, trong ánh mắt hiện lên điều gì đó phức tạp.“Đúng rồi anh Ba,” Diệp Sâm khẽ nói, “Lão Bạch không tiện lộ mặt, cho nên là do em điều tra về công ty Hồng Chương.
Trình Tiêu Tiêu là giám đốc điều hành cấp trung của công ty, vì chú của cô ta là một cổ đông nên cô ta thường không xem ai ra gì cả.
Hơn nữa cô ta còn là …….”Nói được một nửa thì Diệp Sâm chần chừ không biết có nên nói với anh hay không.Cố Mãng nheo mắt lại, “Nói.”“Cũng là bạn gái của Phương Tấn Dương.” Diệp Sâm ngập ngừng nói, “Về phần Phương Tấn Dương, anh ta là quản lý của Khương Xán, đồng thời cũng là đàn anh thời đại học của cô ấy, từng theo đuổi cô ấy…..”Anh nhìn gương mặt của Cố Mãng, lạnh tanh như cục nước đá.
Nhưng bàn tay trên bàn thì nắm chặt lại.Diệp Sâm ho nhẹ một tiếng, “Anh ba, thật ra là chuyện của thời học sinh, không có gì to tát cả.”“Ừm,” Cố Mãng nhướn mày, “Tôi đã nói gì rồi à?”Diệp Sâm như chết lặng gượng cười.Đúng là không nói gì, nhưng còn nghiêm trọng hơn là nói.“Tiếp tục.”Ở công ty Trình Tiêu Tiêu luôn gây rắc rối cho Khương Xán, đó cũng là lý do tại sao Khương Xán không ký được một đơn hàng nào trong tháng đầu tiên làm việc.”Cố Mãng sắc mặt ngày càng ảm đạm.“Hầy, chuyện này thì có gì mà khó!” Bạch Cảnh Uyên xua tay, “Anh, anh muốn giải quyết Trình Tiêu Tiêu này sao? Giao cho em đi! Tiện thể em cũng giúp anh xử lý cái tên Phương gì đó luôn!”Diệp Sâm ra sức ho khan một tiếng, nhìn hắn với ánh mắt vô vọng không còn thuốc chữa.“Không cần.” Cố Mãng lạnh lùng nói, “Đều là chuyện nhỏ như hạt đậu hạt vừng, gây sóng gió ở một công ty nhỏ như vậy sẽ khiến người khác chú ý.
Để Khương Xán tự mình ứng phó, không cần lo lắng cho cô ấy.”“Ồ, đúng nhỉ.” Diệp Sâm phụ họa thêm, “Em hiểu ý của anh ba, không cần