Trình Tiêu Tiêu tức giận, gương mặt đỏ bừng.
Gương mặt đắc thắng của cô ta trông phút chốc đã mất sạch, bao nhiêu oán hận của cô ta đều trút hết lên người của người của Khương Xán, giơ tay lên định đánh thì bị người bên cạnh kéo đi.
Những người bên cạnh chỉ vào camera giám sát trên trần nhà và khuyên cô ta bình tĩnh lại một chút.
Trình Tiêu Tiêu oán giận nhìn chằm chằm vào Khương Xán, nghiến răng nghiến lợi một hồi nói: “Lấy một người đàn ông nghèo kiết xác thì có gì mà ghê gớm chứ? Đừng nói đến nhẫn kim cương, đến một chiếc nhẫn đồng, nhẫn sắt anh ta cũng không mua nổi cho cô nữa đó! Vợ chồng nghèo hèn bần tiện hai người cứ nghèo suốt đời đi!”Cô ta nói xong liền xoay người rời đi, Khương Xán nhìn bóng lưng tức giận của cô ta, nhẹ nhàng nhếch môi.
Xem ra ngày tháng sau này ở công ty khó mà yên bình được rồi.
Cô phải sớm lên kế hoạch cho bản thân, để còn rút lui sớm.
…!.
.
Ngày hôm sau khi Khương Xán xuất hiện ở công ty, cô không giống như trước.
Cô bình thường không trang điểm gì nhưng hôm nay lại trang điểm nhẹ nhàng, trên tay có thêm một món đồ.
Một chiếc nhẫn ngọc lục bảo cỡ lớn.
Đồng nghiệp đều tròn mắt nhìn cô, chiếc nhẫn trông giống như vàng ròng, trên nhẫn có chạm khắc tinh xảo, phía trên ngọc lục bảo có màu trong suốt, trông rất lộng lẫy.
Chỉ là kiểu nhẫn có hơi cổ, giống như một món đồ đã có tuổi.
Khương Xán cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve.
Đây là chiếc nhẫn mà tối hôm qua cô lấy ra từ chiếc hộp kia, ngón tay của cô ấy mảnh mai, thon dài, đeo vào có hơi to, Cố Mãng nói sẽ mang nó đến một cửa hàng trang sức để sửa lại một chút rồi đeo nhưng cô không thể đợi được.
Chẳng phải Trình Tiêu Tiêu đã nói rằng chồng cô đến một chiếc nhẫn cũng không thể mua nổi sao?Hôm nay phải để cô ta nhìn kỹ xem là trên tay cô ấy đang đeo cái gì!“Khương Xán, cái này đẹp quá!” Các đồng nghiệp nữ trong phòng làm việc vây quanh tò mò nhìn ngắm, “Tôi chưa từng thấy một chiếc nhẫn kiểu này bao giờ, là đặt làm riêng phải không?“Có điều trông nó quá cũ rồi,” có ai đó dị nghị, “Giống như đồ cổ vậy.
”“Khương Xán, là chồng cô tặng cho cô sao? Sao cô lại tặng một chiếc lớn như vậy? Có phải mẹ chồng cô cũng từng đeo không? Là vật gia truyền sao?”Khương Xán chỉ cười mà không nói lời nào.
Trình Tiêu Tiêu đi ngang qua, liếc nhìn chiếc nhẫn của cô.
Ánh mắt cô ta sáng lên, tuy kiểu dáng của chiếc nhẫn này đã cũ nhưng không khó để nhận ra đó là món đồ tốt đã trải qua nhiều đời.
Chỉ là