Năm anh mười sáu tuổi thì đã được Wharton, ngôi trường nằm trong top ba trường kinh doanh lớn trên thế giới đặc cách nhận vào học, là người thừa kế mà gia tộc họ Hoắc đặc nhiều kỳ vọng.
Nếu không phải là do sau đó có tiểu nhân tính kế hãm hại, gặp phải tai nạn máy bay, thì bây giờ anh đã sớm nắm hết quyền hành của Hoắc thị trong tay rồi.
Đối diện với ánh mắt dò hỏi của Khương Xán, anh chỉ cười và im lặng đáp lại.
Khương Xán bĩu môi, trong đầu lóe lên một ý nghĩ: Năm anh mười sáu tuổi không phải đã gặp phải người đặc biệt nào rồi đó chứ? Người ta nói đàn ông đối với mối tình đầu là khó quên nhất, vừa rồi khi nhắc đến năm mười sáu tuổi anh khá hào hứng, nhưng anh nói đến một nửa lại không nói nữa, rõ ràng là anh không muốn để cô biết…….
Ngoại trừ đã gặp được người nào đó đặc biệt khó quên thì cũng không còn lời giải thích nào tốt hơn nữa rồi.
Một sự cô đơn thoáng qua trong mắt Khương Xán, nếu anh không muốn nói thì cô cũng không hỏi nữa.
Nhưng chuyện này đã trở thành một nút thắt nhỏ trong lòng cô.
Cô lặng lẽ đi về phòng ngủ thay khăn trải giường mới, sau đó lấy chăn bông ra trải trên ghế sô pha trong phòng khách.
Cố Mãng ngẩng người vài giây, đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng, đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.
“Cô… sao cô lại mang chăn bông ra sô pha rồi?”Khương Xán quay đầu nhìn anh, “Có gì không đúng sao?”“Đương nhiên là không đúng!” Anh cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, làm ra vẻ bình tĩnh, “Không phải cô nói, tối nay để tôi về phòng ngủ sao? Cô không phải muốn, cùng tôi…!.
”“Em trai tôi bị người ta đánh, anh còn có tâm trạng nghĩ đến chuyện đó sao?” Khương Xán trừng mắt nhìn anh.
Lại thêm chuyện vừa rồi bị “bạch nguyệt quang” (Bạch nguyệt quang có ý nghĩa như là mối tình đầu, ý chỉ yêu nhưng không đến được với nhau) làm cho tức giận thì càng không có thái độ tốt gì.
“Tiểu Trừng tối nay chắc chắn không thể về nhà, người làm chị như tôi đây không chăm sóc em ấy thì còn có ai quan tâm đến em ấy?”Cố Mãng không biết nội tình, chỉ cảm thấy rằng thái độ này của cô thay đổi…! có vẻ hơi nhanh.
“Hôm nay em ấy ở lại đây? Vậy sô pha này là cô trải cho em ấy sao?”“Là trải cho tôi.
” Khương Xán mặt không chút cảm xúc.
“Cô nói gì?” Cố Mãng trợn to mắt, “Cô sẽ không để tôi….
…”“Đúng vậy.
” Cô tỏ vẻ thờ ơ, “Anh ngủ với Tiểu Trừng trong phòng, tôi ngủ trên ghế sô pha không phải được rồi à.
”“Trong phòng chỉ có một cái giường!”“Không sao, đủ cho hai người ngủ rồi.
” Khương Xán nhét cái gối cho anh, “Tiện thể hai người có thể nói chuyện mà ‘chỉ có đàn ông với nhau mới có thể nói được’!”“……….
.
”Cố Mãng bị chặn miệng không nói nên lời, liên tục hít thở thật sâu mấy hơi.
Trong lúc bàng hoàng thì Khương Xán đã gọi Doãn Trừng ở