Khương Xán đau bụng đến mức phải xin nghỉ làm một ngày.Tuy nhiên nằm ở nhà cũng không được yên tĩnh, sáng sớm mới thức dậy đã ngửi thấy mùi thuốc bắc kỳ lạ thoang thoảng từ nhà bếp bay đến.Khương Xán lê cơ thể nặng nề xuống giường, đi tới cửa nhà bếp thì thấy Cố Mãng đang bận rộn bên trong.Trên bàn là bữa sáng anh đã chuẩn bị cho cô: trứng rán cháy, bánh mì nướng cháy, và một bát cháo yến mạch hầu như không có yến mạch.Thật sự là làm khó cho người đàn ông chưa từng vào bếp này.Khương Xán cười bất lực, dựa vào khung cửa nhà bếp nhẹ giọng nói với anh: “Anh không biết làm, vẫn là để tôi làm đi.”Cố Mãng giật mình, quay người nhìn cô, “Dậy rồi à? Không phải cô cảm thấy không khỏe sao, ăn xong bữa sáng thì quay về nằ nghỉ đi, những chuyện này cứ để tôi làm.”“Anh còn bận làm gì nữa vậy?”“À….hầm cho cô món canh.” Cố Mãng tay chân luống cuống, “Cô mau đi nghỉ đi, lát nữa canh nấu xong rồi thì tôi sẽ mang vào cho cô!”Khương Xán mím môi, trái tim vừa rồi có chút ấm áp, nhưng trong đầu cô chợt hiện lên một ý nghĩ: trước đây anh đối với ‘bạch nguyệt quang’ cũng ân cần như thế này sao?Thiếu niên 16 tuổi tràn đầy khí lực, chắc chắn cũng phải tràn đầy nhiệt huyết…...Nghĩ đến đây, nụ cười trên miệng của Khương Xán liền đông cứng lại, nút thắt trong lòng lại siết chặt, với lại do đứng lâu quá nên bụng dưới của cô lại đau nhói, càng khiến cho cô lòng dạ rối bời.Trùng hợp vào lúc này Cố Mãng quay lại nhìn cô.Khương Xán trừng mắt nhìn anh rồi quay đầu trở về phòng còn đóng chặt cửa lại.Cố Mãng không hiểu được là có chuyện gì, chỉ nghĩ rằng phụ nữ trong thời kỳ kinh nguyệt là bậc thầy về việc lật mặt.
Giây trước còn cười cười với anh, giây sau thì đã giận dữ đùng đùng, thật là khó hầu hạ!Bạch Cảnh Uyên gửi tin nhắn tới kêu anh đến khách sạn Emgrand để nói chuyện.
Anh tắt bếp, vừa định nói với Khương Xán một tiếng thì vào lúc này vang lên tiếng gõ cửa.Người đứng ngoài cửa là Lâm Vũ Tinh, cô nghe nói Khương Xán không thoải mái nên nhân lúc ra ngoài làm việc nên tranh thủ đến thăm cô ấy.“Anh chính là……Cố Mãng?” Cửa vừa mở ra, cô ngẩng người.Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Mãng, nó hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng.
Cô cho rằng người đàn ông đánh nhau ngồi tù ít nhiều gì cũng có chút lưu manh, thậm chí là sa đọa.Nhưng mà, Cố Mãng dáng người cao lớn, có dáng vẻ của một nhân tài, gương mặt góc cạnh anh tuấn, lạnh lùng, đôi mắt sâu khiến người ta không nhìn thấy được cảm xúc của anh.
Cả người toát ra khí chất mạnh mẽ khiến Lâm Dư Thanh vô thức phải lùi lại mấy bước.“Ừm, là tôi.” Cố Mãng trầm giọng nói, “Cô là Lâm Vũ Tinh?”“Rất hân hạnh được gặp anh.” Lâm Vũ Tinh khẽ cười.Cố Mãng tránh người sang một bên để cho cô vào nhà.Vừa bước vào nhà, Lâm Vũ Tinh liền ngửi được mùi nồng của thuốc bắc, không khỏi nhíu mày.“Thế nào, cô ấy bị đau rất nghiêm trọng sao?” Lâm Vũ Tinh nhìn anh, “Tại sao còn phải uống thuốc?”“Cô ấy cứ bị đau bụng, tôi nghe ngóng được một công thức, nói là dùng những nguyên liệu này để hầm canh sẽ có thể giảm đau một chút.”“Ồ.” Lâm Vũ Tinh gật đầu trầm ngâm.Mẹ của cô là một bác sĩ Đông y, cũng rất thông thạo về khoa phụ sản, nên từ nhỏ cô cũng đã nghe thấy ngửi thấy các vị thuốc Đông y mà lớn lên.
Lúc nãy vừa ngửi thấy mùi này thì cô đã cảm thấy có gì đó không ổn, định là lát nữa sẽ có cơ hội