Trong tiệm trong phút chốc im lặng như tờ, đến cả tiếng cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ ràng.Ánh mắt của người khác nhìn người nhân viên có mấy phần đồng tình, sắc mặt của người nhân viên đã rất khó coi, tuy nhiên lúc này người quản lý đi tới nhìn cô một cái, ý kêu cô đi theo khách.
Dù gì giá của chiếc váy cưới bày ra ở đó.Cố Mãng vẻ mặt lạnh lùng, điềm tĩnh, ẩn giấu nụ cười.Khương Xán không tự chủ nắm chặt tay anh.“Thôi đi, hay là đừng mua nữa.” Cô nhỏ tiếng nói với anh, “Chiếc váy cưới này rất đắt, hơn nữa sau này cũng không dùng đến làm gì…..”“Quẹt thẻ đi.” Giọng nói của Cố Mãng lạnh lùng, “Không có mật khẩu.”Cuối cùng vẫn là người giám đốc với nhà thiết kế cùng nhau ra mặt giải vây.Cố Mãng đứng ở cửa hút thuốc, Khương Xán ở bên trong đo kích cỡ, từ lần này trở đi sẽ không còn ai dám cười nhạo chế giễu cô nữa rồi.
Người nhân viên kia bị giám đốc trách mắng đứng sang một bên, không dám động đậy.
Nhà thiết kế không ngừng khen cô có thân hình đẹp, ngay cả người giám đốc cũng xem cô ta là khách quý, bưng trà rót nước hầu hạ cẩn thận.Không dễ gì mới ra khỏi cửa tiệm váy cưới kia, trên đường về nhà, Khương Xán cứ luôn khó chịu không vui.Chiếc váy cưới đó hơn ba vạn tệ lận……….Cô cắn cắn khóe môi, nhìn sang người đàn ông ở bên cạnh, còn anh thì làm như không có chuyện gì vậy, lạnh lùng như một tảng băng.“Cố Mãng,” Cô nhịn rất lâu cuối cùng cũng không nhịn nỗi nữa, “Tôi cảm thấy có những lời vẫn là nên nói rõ với anh.”Cố Mãng sững người, dừng chân lại.Cô gái này nhìn anh rất nghiêm túc, đôi mắt to đen như màu nho sáng lên, đôi môi anh đào hơi mím lại.“Vừa nãy……anh quá kích động rồi.”Anh chau chau mày, “Cái gì?”“Chính là lúc ở trong tiệm váy cưới đó, rõ ràng không cần phải làm ầm ĩ thành như thế………sao anh phải dùng giọng điệu đó để mua chiếc váy cưới kia chứ? Hơn ba vạn tệ, anh có biết nó đủ cho chúng ta sống trong bao lâu không?”Thật ra anh cũng không biết có thể sống trong bao lâu, đối với anh ta của lúc trước, e rằng nó còn không đủ cho một bữa cơm nữa.Khương Xán lặng lẽ nhìn anh, gương mặt không góc chết kia y như rằng không có biểu cảm gì.“Tôi……tôi cũng không phải là trách anh.” Giọng của cô mềm mỏng lại, “Chỉ là muốn nói,