Trác Du Hiên càng nói, Thẩm Quân Giao càng khóc dữ dội, càng làm cho Trác Du Hiên vô cùng lo lắng.
Thẩm Sơ Vũ khóc, hắn đau lòng! Vậy còn Thẩm Quân Giao cô? Cô khóc, hắn liệu có đau lòng như vậy không? Những lời nói dịu dàng, cử chỉ ân cần mà Trác Du Hiên dành cho Thẩm Sơ Vũ thật sự khiến cho cô ghen tị.
Chỉ cần Trác Du Hiên đối với cô một phần như thể, Thẩm Quân Giao đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi.
Thẩm Sơ Vũ, người phụ nữ số hưởng, đáng lẽ ra cô ta có thế có được tất cả những điều này, vậy mà cô ta coi như không thèm quan tâm đến, nhẫn tâm bỏ đi, để mặc Thẩm Quân Giao ở lại nơi này gánh chịu tất cả.
Nhìn những giọt nước mắt cứ lã chã rơi trên khuôn mặt của người con gái, Trác Du Hiên tuy say nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng luống cuống.
Hắn chẳng có cách nào, chỉ biết nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt mặn chát kia, từ từ an ủi.
"Sơ Vũ, đừng khóc nữa, em muốn gì cũng được, chỉ cần em đừng khóc có được hay không?"
Trác Du Hiên từ từ di chuyển xuống hai cánh môi mềm mại của người con gái, dịu dàng hôn lên bờ môi đang run rẩy kia, cánh tay hắn vuốt nhẹ hai bên tóc của Thẩm Quân Giao, đau lòng nói với cô.
"Sơ Vũ, em đừng rời xa anh có được không? Xin em, đừng bỏ anh lại một mình.
Chỉ cần em ở bên anh, em muốn gì cũng được, muốn gì anh cũng cho em."
Vừa hôn, Trác Du Hiên vừa nâng chiếc cảm xinh đẹp của người con gái lên, hắn ngậm lấy hai cánh môi của Thẩm Quân Giao liên tục cắn mút nhưng lại không hề làm cho cô cảm thấy đau.
Trác Du Hiên càng dịu dàng, Thẩm Quân Giao càng khóc nhiều hơn.
Cô khóc, vì cô thật sự không chịu nổi khi đang ở bên cạnh cô mà hản ta lại tưởng rằng bản thân mình đang ở bên cạnh người mà hắn yêu, Thẩm Sơ Vũ.
Thẩm Quân Giao làm thế nào để chịu đựng nỗi đau này đây? Cô không chịu nổi, cô thật sự không chịu nổi! Trác Du Hiên hôn khắp gương mặt trắng bệch của Thẩm Quân Giao, hản đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt kia.
Không biết từ khi nào, Trác Du Hiên đã để Thẩm Quân Giao nằm xuống giường, còn cả người hẳn đã đè lên người cô lúc nào không hay biết.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Hơi thở nặng nề của hẳn cùng với mùi rượu nồng nặc tạo nên một cảm giác vô cùng khó chịu.
Thẩm Quân Giao vô thức cần môi nhìn người đàn ông đang chìm trong cơn say kia.
Hắn ta dường như đang chìm trong giấc mộng mà hắn mong muốn, chỉ muốn giam mình trong đó, không bao giờ chịu tỉnh lại.
Trác Du Hiên đưa tay vén những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi kia của Thẩm Quân Giao sang hai bên, từng nụ hôn ôn nhu rơi xuống khuôn mặt cô.
Hắn nhẹ nhàng, cẩn thận như đang lo sợ rằng người con gái ấy sẽ cảm thấy đau và vô cùng sợ hãi.
Thẩm Quân Giao khép hờ hai mắt của mình lại, cô không muốn chứng kiến cái cảnh tượng này để rồi càng thêm đau lòng, để mặc cho Trác Du Hiên tùy ý hành động.
Tiếp đó, những nụ hôn liên tiếp rơi xuống trên người cô, đặc biệt là phần cổ của Thẩm Quân Giao.
Mỗi nơi mà Trác Du Hiên đi qua đều để lại những dấu hôn đỏ chót, dường như người đàn ông này đang muốn khẳng định chủ quyền của mình.
Tuy đang say, nhưng Trác Du Hiên vẫn là một người đàn ông, chỉ là không rõ nhận thức, theo bản năng mà hành động mà thôi.
Trong căn phòng mập mờ ánh đèn lúc này, có hai thân ảnh đang dính sát vào nhau, hận không thể cùng nhau hoà làm một.
Một mùi vị nông đậm hoà cùng những tiếng thở dốc của người đàn ông tạo nên một cảnh xuân vô cùng ngượng ngùng.
Vậy mà người con gái chỉ biết rơi nước mắt, hai cánh tay của cô bấu chặt lấy drap giường màu trắng tinh ấy, đau đớn cố gắng cầm cự qua khoảng thời gian đau đớn như xé rách này.
Không phải là nỗi đau thân thế, lần này Trác Du Hiên lại vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng cẩn thận mà di chuyển.
Vốn dĩ hắn vẫn tưởng rằng người con gái đang cùng hẳn trải qua một đêm xuân mặn nồng là người mà hẳn yêu, Thẩm Sơ Vũ mà không hề nhận ra, đó là vợ