"Thẩm Quân Giao, từ nay trở đi, tôi cấm cô gọi thẳng tên tôi như vậy, đặc biệt là ở trước mặt của tiểu Kỳ.
Hãy nhớ, với tôi, cô chẳng là cái thá gì cả, đừng tưởng trên danh nghĩa cô là vợ tôi thì tôi sẽ thừa nhận điều đó.
Cô chỉ là một con chó, tôi không cho phép cô được phép gọi thẳng tên của tôi"
"Từ nay trở đi, cô phải giống như những người làm ở trong nhà, gọi tôi là cậu chủ, nghe rõ chưa.
Nếu dám tái phạm, tôi sẽ cắt lưỡi cô"
Trác Du Hiên cổ tình nhấn mạnh hai từ "cậu chủ"
kia.
Hẳn nghiến răng nghiến lợi nhưng lại nói vô cùng nhỏ.
Dường như hắn không muốn để cho Quách Tịnh Kỳ nghe thấy những lời mà hắn nói với Thẩm Quân Giao kia.
Trác Du Hiên lạnh lùng xoay lưng bỏ đi, khi hẳn vừa bước được một bước thì thanh âm đau đớn của người con gái phía sau lưng hẳn đột nhiên thốt lên.
"Nhưng anh à, cô ấy không phải là chị em, cô ấy không phải Thẩm Sơ Vũ.
Em xin anh, đừng ảo tưởng nữa, đó không phải chị em."
Thẩm Quân Giao thê lương nhìn bóng lưng của người đàn ông, đôi mắt cô ngập nước, đau đớn nhìn hẳn.
Trác Du Hiên dường như không thể bước tiếp sau câu nói kia của Thẩm Quân Giao, cả người của hắn đứng nguyên tại chỗ đó.
Hai bàn tay của người đàn ông vô thức cuộn chặt lại, gương mặt của hẳn ta bỗng nhiên sa sâm.
Cô biết, chính vì khuôn mặt của Quách Tịnh Kỳ kia quá giống Thẩm Sơ Vũ, hai người bọn họ giống nhau như hai giọt nước vậy đấy, chính vì thể Trác Du Hiên mới cho rằng Quách Tịnh Kỳ kia là Thẩm Sơ Vũ.
Người phụ nữ kia kiêu ngạo vì cô ta được Trác Du Hiên yêu thương.
Nhưng cô ta đâu hề biết rằng mình cũng giống cô, cũng chỉ là một vật thay thế cho một người phụ nữ khác mà thôi.
Người đàn ông này quả thật là vô cùng nhẫn tâm.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Thẩm Quân Giao biết rằng người phụ nữ kia được cưng sủng, được nâng niu như vậy là bởi vì gương mặt kia của cô ta.
Vì cô ta giống với Thẩm Sơ Vũ.
Nếu không phải vì lý do đó, Quách Tịnh Kỳ chắc chắn sẽ không có cơ hội để đặt chân vào căn nhà này đâu.
Tuy nhiên, điều mà Thẩm Quân Giao sợ nhất đó chính là Trác Du Hiên cứ chấp mê bất ngộ, cứ cho rằng người phụ nữ kia thật sự là Thẩm Sơ Vũ.
Hắn coi đó là người đã rời khỏi hắn trước hôm kết hôn, đó chính là điều khiến cho Thẩm Quân Giao lo lắng và vô cùng dằn vặt.
Cô biết nếu mình nói ra những lời này, chắc chắn Trác Du Hiên sẽ vô cùng tức giận.
Bởi vì điều này có liên quan đến Thẩm Sơ Vũ, người phụ nữ mà hẳn vô cùng yêu thương.
Đặc biệt, hẳn ta lại hận Thẩm Quân Giao tới như vậy mà, chắc chắn người đàn ông này sẽ phát điên lên mất.
Nhưng Thẩm Quân Giao không muốn Trác Du Hiên cứ sống trong ảo tưởng như vậy, ngày ngày nghĩ rằng người phụ nữ kia chính là Thẩm Sơ Vũ.
Trác Du Hiên đứng đó, im lặng một lúc lâu.
Ánh mắt của người đàn ông dần trở nên thâm sâu, một cơn tức giận vô hình đang âm thầm trỗi dậy trong tâm trí của người đàn ông.
Hắn vẫn im lặng, Thẩm Quân Giao đau đớn nói tiếp.
"Anh à, anh suy nghĩ kĩ lại đi.
Cô ấy không phải chị của em, đó không phải là Thẩm Sơ Vũ.
Anh làm như vậy chỉ khiến cả anh và người đó cùng bị tổn thương mà thôi"
Trác Du Hiên xoay người lại nhanh như gió, hản lao đến chỗ Thẩm Quân Giao mà khiến cô không hề lường trước được điều đó.
Chưa kịp phản ứng, Trác Du Hiên đã bóp chặt cổ của Thẩm Quân Giao.
"Thẩm Quân Giao, cô là cái thá gì mà dám đem chuyện này ra để nói với tôi.
Dám dạy tôi phải làm gì hay sao? Cô nên nhớ bản thân của mình không có cái quyền đó."
Thẩm Quân Giao ho khụ khụ, nước mắt cũng vì thế mà tuôn ra.
Cánh tay của người đàn ông siết ngày càng chặt làm cho Thẩm Quân Giao không thể nào thở được.
Cô khó khăn rặn ra từng chữ.
"Chỉ là em muốn tốt cho anh mà thôi.
Em xin anh, đừng sống trong ảo mộng như vậy nữa.
Chị em đi rồi, chị ấy thật sự đi rồi.
Còn người phụ nữ