Bầu trời thì đen kịt lại, những đám mây đen đã che phủ đi ánh sáng ấm áp của mặt trời.
Tách! Tách! Tách! Trời, mưa rồi! Từng hạt mưa nặng nề trút xuống cả thành phố đang tất bật trong công việc này.
Mưa nặng hạt rơi xuống đất, rơi trên kẽ lá, rơi xuống mọi ngõ ngách, không bỏ lại một chỗ nào cả.
Những hạt mưa cứ thế vô tình rơi xuống mà chẳng màng đến cảm giác của một người con gái đáng thương, sắc mặt trắng bệch đang quỳ giữa trời mưa.
Thẩm Quân Giao cả người rét run vì những hạt mưa lạnh buốt rơi xuống, khiến cho cả người của cô ướt đẫm.
Không những thế, những cơn gió buốt lạnh thối ngày một to hơn, ngày một trở nên lạnh lão thổi liên tục qua, khiến cho tóc tai của Thẩm Quân Giao bay tứ tung hỗn loạn, không có một trật tự gì cả.
Thẩm Quân Giao co do lại, hai bàn tay đang run rẩy kia của cô ôm chặt lấy thân thể mỏng manh của mình, cố gắng sưởi cho nó một chút hơi ấm.
Hai chân của Thẩm Quân Giao vẫn quỳ ở trên nền đất đã bị mưa làm cho ướt lạnh kia.
Hai chân của Thẩm Quân Giao gần như đã mất hết cảm giác.
Lúc này cô chỉ cảm thấy cả người mình lạnh đến tê dại, hai bàn tay mảnh khảnh cùng với đôi chân của cô đã bị nước mưa cùng những cơn gió lạnh đang dữ dội ập đến kia làm cho †ê cứng.
Giữa một căn nhà rộng lớn, hai con người đang đắm mình vào trong hoan lạc, hạnh phúc, sung sướng thì một người con gái nhỏ bé, đáng thương lại đang phải quỳ ở giữa trời mưa trong khi nhiệt độ ngày một lạnh hơn.
Người con gái ấy đang phải chịu hành hạ đến mức sắp không chịu nổi, vậy mà chẳng có một ai để tâm đến cô ấy.
Ngoài trời mưa ngày một to hơn! Tí tách! Tí tách! Tí tách! Tiếng mưa rơi vang lên giữa không gian xô bồ của toàn thành phố Bắc Kinh rộng lớn này.
Trong cảm nhận của môi người thì tiếng mưa ấy lại hoàn toàn có một tâm trạng khác nhau.
Có người thì cảm thấy những âm thanh tí tách tí tách của những giọt mưa ấy nghe thật vui tai, chúng đánh vào không gian tạo nên một bản hoà tấu trên khắp thành phố này.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^
Con người sẽ cảm thấy cực kỳ thư giãn khi nghe những âm thanh vui tai ấy.
Nhưng với Thẩm Quân Giao thì khác.
Với cô, những âm thanh ấy giống hệt như tiếng lòng của cô hiện giờ.
Trong lòng cô, tiếng khóc đau đớn cứ vang lên giống như tiếng mưa rơi vậy.
Nó cứ vang lên một cách lặng lẽ, âm thầm, không một ai hay biết, cũng không một ai hiểu được.
Nước mưa lạnh buốt rơi xuống khuôn mặt trắng bệch ngày càng trở nên nhợt nhạt kia của Thẩm Quân Giao.
Cô cảm nhận những giọt nước mưa đang đọng lại trên gương mặt cô chưa kịp rơi xuống đất cũng khiến cho Thẩm Quân Giao đau vô cùng.
Những hạt mưa ấy nhẹ như thế cũng khiến cho Thẩm Quân Giao cảm thấy đau.
Phải chăng đó là nỗi đau thể xác hay là đau ở trong lòng, đau đến xé nát cõi lòng đây? Những giọt nước mưa ấy vẫn cứ vô tình rơi xuống trên gương mặt của người con gái, hoà với hai hàng lệ đang chảy dài ấy.
Nước mắt, nước mưa như hoà lại làm một, không còn phần biệt được đâu là nước mắt còn đâu là nước mưa nữa.
Thẩm Quân Giao vô lực nhằm chặt hai mắt, cô cố gắng gắng gượng, không chịu bỏ cuộc cho dù trời hiện tại đang mưa lớn như thế nào, hay rét buốt ra sao.
Nhưng trái tim của cô đau quá, cô phải làm sao đây? Trái tim cô cứ như bị ai đó giằng xé, đau đến tê tâm phế liệt.
Cô đau như vậy, nhưng có ai thấu được nỗi đau của người con gái đáng thương ấy không? Nhìn vẻ ngoài, có vẻ như Thẩm Quân Giao không hề khóc, nhưng thật ra tiếng khóc ấy đã được người con gái chôn giấu ở trong lòng mình rồi.
Tiếng khóc đến xé lòng của Thẩm Quân Giao thật đau thương! Người đàn ông mà cô yêu nhất nay lại vì kẻ thứ ba mà không hề tin cô, ép cô phải chịu mọi cực khổ.
Rõ ràng Thẩm Quân Giao không hề làm gì tiểu Kỳ của hắn, rõ ràng là cô ta tự mình ngã xuống, tại sao Trác Du Hiên lại không để cho cô giải thích mà bản thân hẳn vẫn cứ một mực