"Chị tỉnh lại rồi à? Mau, mau dậy ăn chút gì đó cho khỏe đi rồi nghỉ ngơi tiếp"
Thẩm Quân Dao quay sang thì thấy một cậu thanh niên trẻ tuổi đang bê tô cháo đặt lên bàn, gương mặt cùng với ngũ quan rất thanh tú, Thẩm Quân Dao không khỏi cảm thấy tò mò mà hỏi.
Thanh âm khó khăn phát ra, giọng nói của Thẩm Quân Dao đã khàn đặc lại vì bị cảm.
"Cậu là ai vậy? Tại sao cậu lại ở đây?"
Thẩm Quân Dao gắng gượng mãi mới nói ra được.
Trác Dương Phong khẽ bật cười nhìn Thẩm Quân Dao, gương mặt tò mò của người con gái này khiến cậu cảm thấy người chị dâu này của mình cũng thật đáng yêu đấy.
Cậu để bát cháo lên bàn rồi từ từ giải thích với Thẩm Quân Dao.
"Chị dâu à, em là em trai của Trác Du Hiên, xin tự giới thiệu, em tên Trác Dương Phong."
Trác Dương Phong chìa hai tay ra trước mặt của Thẩm Quân Dao tỏ ý muốn làm quen.
Đây cũng chính là lần đầu tiên Trác Dương Phong chủ động làm quen với người khác đấy.
Ban đầu, Thẩm Quân Dao cũng vô cùng ngạc nhiên, cô cũng không ngờ đây lại là em trai của Trác Du Hiên đấy.
Trác Du Hiên có một người em trai, Thẩm Quân Dao biết điều đó nhưng người này hoàn toàn lại không giống với những gì mà cô tưởng tượng.
Qua vẻ bề ngoài, Thẩm Quân Dao thấy Trác Dương Phong này là một người đàn ông khá ấm áp đây, chứ không có lạnh lùng giống như anh trai của mình.
Đây chính là điều làm cho Thẩm Quân Dao vô cùng ngạc nhiên, ngạc nhiên là bởi vì Trác Dương Phong với Trác Du Hiên là hai anh em ruột nhưng hai người lại khác nhau một trời một vực như vậy.
Đúng là không ngờ tới! Thật không ngờ rằng Trác Du Hiên lại có một người em trai đấy! Thẩm Quân Dao cũng đưa tay ra, lịch sự trả lời Trác Dương Phong.
"Chào cậu, tôi tên Thẩm Quân Dao"
Thẩm Quân Dao khẽ cười nhìn Trác Dương Phong, cô cố gắng không tỏ ra sự đau khổ của mình ra bên ngoài.
Hơn nữa, có vẻ như là người này chính là người đã giúp đỡ cô.
Hôm qua, khi Thẩm Quân Dao hôn mê bất tỉnh, bên tai cô có loáng thoáng một giọng nói, có lẽ là của Trác Dương Phong.
"Chắc chị cũng đã đói bụng rồi nhỉ, em có đi mua cho chị ít cháo, chị ăn đi cho lại sức."Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Trác Dương Phong cười hì hì nhìn Thẩm Quân Dao, cậu đưa tay gãi gãi đầu.
Đúng là chết thật, suýt chút nữa cậu đã quên việc chính của mình đến đây là để làm gì rồi.
Trác Dương Phong bưng lấy tô cháo ở trên bàn, xúc lấy một muỗm đưa lên miệng của Thẩm Quân Dao.
Nhìn Trác Dương Phong tận tình như vậy, Thẩm Quân Dao có chút không quen.
Cô ái ngại nhìn Trác Dương Phong, thanh âm của cô khàn đặc, cổ họng thì đau rát.
"Cậu để tôi tự ăn được rồi, cậu đừng như vậy, tôi không muốn để cho người khác hiểu lâm đâu"
Thẩm Quân Dao chính là sợ Trác Du Hiên nhìn thấy cảnh này rồi sinh ra những hiểu lầm không đáng có.
Đến lúc đó không chỉ có cô ngay cả Trác Dương Phong cũng bị liên lụy vì cô.
Với Thẩm Quân Dao, chuyện của cô gái kia đã trở thành nỗi ám ảnh đối với cô rồi, cô không muốn Trác Dương Phong cũng gặp phải chuyện đó.
Mặc dù Trác Dương Phong là em trai của Trác Du Hiên thật đấy, nhưng ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
Tốt nhất là cẩn thận vẫn tốt hơn.
Trác Dương Phong vẫn muốn giúp cô, nhưng nhìn vào ánh mắt chứa đầy sự lo lắng kia của Thẩm Quân Dao, cậu biết người con gái này hình như đang lo lắng một điều gì đó.
Trác Dương Phong cũng không muốn nhìn thấy chị dâu mình lo lắng như vậy, cậu cũng chỉ đành đưa tô cháo kia cho Thẩm Quân Dao.
Ăn uống xong xuôi, Thẩm Quân Dao định xuống giường, cô muốn đi làm việc, sợ rằng Trác Du Hiên sẽ nổi giận.
Thẩm Quân Dao đoán rằng hôm nay Trác Du Hiên sẽ ở nhà, nếu cô không đứng dậy đi làm chắc sẽ khiển cho hẳn ta phát điên lên mất.
Nhưng Thẩm Quân Dao đang định đặt chân xuống dưới đất đã bị tiếng quát của Trác Dương Phong ngăn lại.
Cậu trừng mắt nhìn cô cực kỳ nghiêm nghị.
"Chị định làm gì vậy? Chị đang bị bệnh đó, chị cần gì thì cứ bảo em,