"Đừng tìm nữa, thứ cô đang tìm ở đầy này"
Đèn bỗng nhiên sáng lên làm cho cô ta giật bắn mình.
Ánh đèn vừa sáng lên, cả người của Quách Tịnh Kỳ bỗng nhiên cứng đờ lại.
Cô ta chẳng dám quay lưng lại, hai vai liên tục run lên cầm cập.
Sắc mặt của cô ta bỗng dưng tái nhợt đi khi giọng nói lạnh lẽo vừa rồi vang lên.
Người đó là Trác Du Hiên hay sao? Không thể nào! Không phải Trác Du Hiên bảo với cô ta rằng mấy ngày nay hẳn sẽ không trở về nhà hay sao? Nếu vậy thì người vừa rồi là ai? Chẳng lẽ cô ta đã bị phát hiện rồi sao? Không đúng, xưa nay cô ta luôn làm việc rất cẩn thận mà, tại sao lại bị phát hiện cơ chứ? Hai chân của cô ta run rẩy không đứng không vững, thiếu chút nữa là đã ngã ra rồi.
Quách Tịnh Kỳ cổ gắng hít thở khiển bản thân mình trở nên bình tĩnh lại.
Cô ta từ từ xoay người lại thì nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Trác Du Hiên, trên tay hẳn ta còn cầm theo một tập tài liệu, đó chính là thứ mà Quách Tịnh Kỳ đang tìm.
Trong lòng của Quách Tịnh Kỳ không khỏi cảm thấy sợ sệt, nhưng cô ta vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười, nhẹ nhàng nói với Trác Du Hiên.
"Du Hiên, sao anh lại về giờ này? Không phải hôm nay anh nói anh không về nhà hay sao?"
Trác Du Hiên nhếch môi nhìn Quách Tịnh Kỳ, gương mặt của hắn lộ ra ý cười.
"Nếu tôi không về thì làm sao có thể thấy được những chuyện mà Quách tiểu thư đây đang làm cơ chứ nhỉ? Cô nói xem, tôi đã trông thấy những gì rồi?"
Nụ cười trên môi của Quách Tịnh Kỳ đột nhiên cứng đờ, đôi mắt của cô ta lộ ra một tia sợ hãi.
Chẳng lẽ Trác Du Hiên đã phát hiện ra toàn bộ mợi chuyện rồi hay sao? Quách Tịnh Kỳ cứng ngắc nói với Trác Du Hiên.
"Du Hiên, anh thấy cái gì chứ? Chẳng qua là em thấy phòng của anh bừa bộn nên mới vào dọn dẹp giúp anh thôi mà.
Anh đừng có gọi em xa lạ như thế chứ"
Trác Du Hiên nhìn lướt qua một lượt những giấy tờ bừa bộn bị quăng lung tung trên sàn nhà kia, đôi môi hẳn bất giác cong lên, đáy mắt mang ba phần khinh bỉ nhìn về phía của Quách Tịnh Kỳ.
"Quách Tịnh Kỳ, tôi công nhận là cô cũng thật lắm lý do đấy nhỉ? Nhưng cô không cần phải bịa chuyện nữa, mọi chuyện cô gây ra trong thời gian qua, tôi đều đã điều tra ra toàn bộ rồi.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Lần này Quách Tịnh Kỳ cô đừng hòng chối cãi được-"
Âm thanh phát ra từ miệng của Trác Du Hiên mang vài phần uy hiếp.
Nhìn vào ánh mắt thâm sâu khó lường kia của Trác Du Hiên, trong lòng của Quách Tịnh Kỳ không tự chủ được mà run lên.
Cô ta lắp ba lắp bắp nói.
"Du Hiên....!
Anh đừng tin những gì bọn họ nói....!
Em không phải là gián điệp....!
Không phải em để lộ tài liệu mật ra bên ngoài đâu....!
Nói xong, Quách Tịnh Kỳ mới nhận ra có điều gì đó không đúng.
Cô ta rõ ràng là rất thông minh mà lại dễ dàng trúng kế của người đàn ông kia như vậy.
"Ơ kìa Quách Tịnh Kỳ, tôi đã nói ra là tôi đã biết được sự thật gì đâu.
Sao cô lại tự mình thừa nhận rồi?"
Lời nói của Trác Du Hiên mang theo ba phần giễu cợt cùng sự trêu đùa Quách Tịnh Kỳ.
Người phụ nữ này đúng là giấu đầu lòi đuôi, chưa đánh đã khai, Trác Du Hiên cũng không cần phải tốn sức lực như vậy.
Quách Tịnh Kỳ run sợ, cô ta luống cuống giải thích với Trác Du Hiên.
"Du Hiên, không phải em làm! Em thật sự không biết gì hếtˆ "Cô không biết hay là giả vờ không biết thế? Vậy thì để tôi nhắc lại toàn bộ mọi chuyện cho cô nhớ nha"
Trác Du Hiên hơi dừng lại quan sát gương mặt khó coi kia của Quách Tịnh Kỳ, hai bả vai của cô ta liên tục run lên, bàn tay đã cuộn tròn lại thành nảm đấm.
"Quách Tịnh Kỳ cô vì muốn tiếp cận tôi, nên cô đã đi phẫu thuật thẩm mỹ để có gương mặt giống với Thẩm Sơ Vũ.
Cô biết người tôi yêu chính là Thẩm Sơ Vũ, thế nên cô chắc chắn tôi sẽ để tâm đến gương mặt này của cô"
"Sau khi thu hút được sự chú ý của tôi thành công, cô bắt đầu kế