"Dạ, thưa cậu chủ, xin cậu hãy yên tâm, chúng tôi rõ rồi ạ"
Mấy tên vệ sĩ kia nhanh chóng vâng lời, bọn họ không dám làm trái ý của Trác Du Hiên, bởi vì bọn họ không muốn mất việc.
Trác Du Hiên gật đầu, hắn lạnh lẽo rời đi, để cho mấy tên vệ sĩ đứng ở đó canh chừng.
Hẳn vô tâm tàn nhẫn, không màng đến người con gái đáng thương đang hôn mê trong căn phòng bẩn thỉu kia, Thẩm Quân Dao đang đối mặt với cái chết, tử thần đang cận kề nơi cô vậy mà Trác Du Hiên lại chẳng hề để tâm đến điều đó.
Hắn ta mệt mỏi dựa lưng lên ghế, hai chân gác lên bàn, khuôn mặt của hẳn lộ rõ vẻ mệt mỏi trông thấy.
Hai mắt của người đàn ông hơi khép lại, tưởng chừng như hắn đã ngủ nhưng dường như Trác Du Hiên đang nghĩ về điều gì đó mà không ai có thể đoán ra.
Trời lúc này cũng đã rạng sáng rồi.
Cả một đêm Trác Du Hiên không hề chợp mắt một giây nào, chính xác hơn là hắn ta không có cách nào để ngủ được.
Mỗi khi hắn cố gắng nhầm mắt, từng âm thanh đau đớn, những tiếng thét chói tai của Thẩm Quân Dao lại một lần nữa ùa về, âm thanh đau đớn ấy cứ văng vẳng bên tai của hắn, như cắn xé tâm can của Trác Du Hiên vậy.
Những lúc ấy, Trác Du Hiên bừng tỉnh, gương mặt có chút bàng hoàng nhưng rất nhanh sau đó đã trở lại bình thường, không hề mang theo nỗi lo âu hay là cần rứt nào đó.
Đôi mắt của hắn trở nên thâm quầng, đó chính là dấu hiệu chứng tỏ Trác Du Hiên thật sự vô cùng mệt mỏi.
Mỗi lần nghe thấy tiếng khóc lóc đau đớn của người con gái ấy, Trác Du Hiên cảm thấy rất khó chịu.
Thế nhưng, hẳn ta lại cho rằng, đó là những gì mà Thẩm Quân Dao đáng phải chịu vì những việc mà người phụ nữ đó đã gây ra.
Trác Du Hiên, mày hãy tỉnh lại đi, Thẩm Quân Dao chẳng qua chỉ đang lừa mày thôi.
Cô ta cố tình tỏ ra đáng thương để khiến mày trở nên như vậy.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
Cho nên Trác Du Hiên, mày không được ngu ngốc nữa, tỉnh lại đi, người mà mày yêu là Thẩm Sơ Vũ.
Cảm xúc mà mày đối với cô ta chẳng qua chỉ là sự thương hại nhất thời thôi.
Đừng để Thẩm Quân Dao đánh lừa mày nữa, mày hãy nhanh chóng tỉnh táo lại đi! Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh Thẩm Quân Dao hai cánh tay đầy máu tươi một mình cô độc nằm vật vã đau đớn ở trên nền đất bẩn thỉu kia, Trác Du Hiên không khỏi cảm thấy bực tức và khó chịu.
Vì không có chỗ để xả giận, hắn ta chỉ đành xem đống tài liệu ở trên bàn để bản thân của hắn không nghĩ về Thẩm Quân Dao kia nữa.
Trong lúc Trác Du Hiên xem lại những tài liệu kia, có lẽ Lục Ngạn cũng đang khám bệnh cho Thẩm Quân Dao rồi.
Trác Du Hiên đang yên tĩnh xem tài liệu thì bỗng nhiên, Lục Ngạn tự nhiên từ bên ngoài xông vào.
Anh chẳng nói chẳng rằng, lao nhanh như bay đến chỗ mà Trác Du Hiên đang ung dung ngồi ở đó xem tài liệu, Lục Ngạn đưa tay túm lấy cổ áo của Trác Du Hiên, giọng nói vô cùng giận dữ.
"Trác Du Hiên, cậu là người hay là ác quỷ vậy hả? Sao cậu lại có thể đối xử tàn nhẫn với một người con gái yếu đuối như vậy hả? Cậu có biết là cậu làm như vậy đã hủy đi hai cánh tay của cô ấy hay không? Để cô ấy biết được thì sẽ phải sống như thế nào đây hả Trác Du Hiên?"
Lục Ngạn không thể kìm nén được cơn phẫn nộ của mình, anh đem toàn bộ cơn giận bao lâu nay anh giữ trong lòng một lần nói ra tất cả.
Thật không ngờ anh chỉ mới không gặp Thẩm Quân Dao một thời gian mà cô lại thành ra như thế này, chỉ vì bạn thân của anh, Trác Du Hiên.
Mặc cho Lục Ngạn đang tức giận thế nào, Trác Du Hiên vẫn không hề thay đổi, gương mặt hắn lạnh nhạt nhìn người bạn đang phát điên lên vì một người phụ nữ kia, trán còn nổi đầy gân xanh nữa.
Đây là lần đầu tiên Trác Du Hiên hẳn nhìn thấy Lục Ngạn giận dữ như vậy, thế nhưng khóe môi của hẳn hơi nhếch lên.
"Lần này là do cô ta làm sai trước, đây chính là hậu quả mà cô ta phải gánh chịu vì có những suy nghĩ quá phận với những thứ không bao giờ thuộc về mình.
Cho nên, Lục Ngạn à, cô ta bị như