Đột nhiên có một giọng nói vang lên.
"Du Hiên, cậu làm như vậy, chẳng lẽ không để ý đến cảm nhận của Quân Dao một chút nào hay sao?"
Lục Ngạn từ ngoài bước vào thì chứng kiến cảnh này.
Nhìn Thẩm Quân Dao bị người khác ức hiếp như vậy, anh rất khó chịu.
Đặc biệt là người ức hiếp cô lại chính là bạn thân của anh đây, Trác Du Hiên.
Vừa rồi, Lục Ngạn đi đỗ xe nên để cho Thẩm Quân Dao một mình đi vào nhà.
Nhưng thật không ngờ hai người kia lại ức hiếp cô như vậy.
Đặc biệt là khi Thẩm Quân Dao vẫn còn là vợ của Trác Du Hiên hẳn.
Đã bỏ mặc cô ở bệnh viện không thèm quan tâm, nay lại ngang nhiên đưa người phụ nữ khác về nhà.
Trác Du Hiên làm vậy là có ý gì đây? Nếu anh đoán không nhầm, người phụ nữ kia chính là Thẩm Sơ Vũ, chị gái của Thẩm Quân Dao cũng là người phụ nữ mà Trác Du Hiên tìm kiếm bao nhiêu lâu nay.
Tìm được rồi, hẳn ta liền vứt bỏ Thẩm Quân Dao sang một bên không thèm quan tâm đến hay sao? Trác Du Hiên, rốt cuộc cậu coi Thẩm Quân Dao là cái gì đây? Chẳng lẽ ở trong mắt hẳn cô chỉ là một món đồ vật thôi hay sao? Trong mắt hắn là đồ vật, nhưng trong mắt của người khác cô như một món bảo bối vậy.
Nếu Trác Du Hiên không để tâm đến Thẩm Quân Dao thì hãy để Lục Ngạn anh chăm sóc cho cô, anh không muốn nhìn cô phải chịu những tổn thương mà Trác Du Hiên mang lại cho người con gái đáng thương ấy.
Trác Du Hiên trầm mặc nhìn Lục Ngạn bước vào nhà mình, một mực bênh vực cho người phụ nữ kia, đôi bàn tay của hẳn vô thức cuộn lại thành nắm đấm, một ngọn lửa đang dần dần bùng cháy ở trong lòng hắn.
Hản ghé sát vào tai của Thẩm Sơ Vũ kia nói cái gì đó, sau đó cô ta rời khỏi đùi hắn đi vào trong phòng.
Bây giờ, ở đây chỉ còn lại ba người, Trác Du Hiên, Thẩm Quân Dao cùng với Lục Ngạn mà thôi.
Sáu mắt nhìn nhau, một người thì lo lắng sợ hãi, một người thì vô cùng giận dữ, người còn lại vẫn ngang nhiên đứng đó.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Không khí giữa Trác Du Hiên và Lục Ngạn lúc này căng như dây đàn vậy, thật sự rất khó giảm bớt đi.
Lục Ngạn hơi nhướn mày, anh nói với Trác Du Hiên với giọng điệu trách móc.
"Trác Du Hiên, cậu xem cậu làm như vậy có đáng với tình cảm mà Quân Dao dành cho cậu hay không? Sao cậu lại có thể ngang nhiên đưa người phụ nữ kia về nhà như vậy hả?"
Trác Du Hiên chẳng thèm quan tâm đến lời trách móc kia của Lục Ngạn, hẳn ta chỉ hừ lạnh một tiếng, tiến lại gần chỗ của Thẩm Quân Dao, bất giác bắt lấy cánh tay của cô giận dữ mà hỏi.
"Cô vừa đi với cậu ấy có phải không? Hai người dám ở sau lưng tôi hẹn hò, cơi tôi là cái gì hả?"
Thẩm Quân Dao đau đến mức mặt mũi nhăn lại, sắc mặt trắng bệch đi.
Lục Ngạn nhìn Thẩm Quân Dao chịu đau như vậy, anh không thể để yên, chạy đến đẩy Trác Du Hiên ra chỗ khác, anh thật sự muốn đánh cho cái tên này một trận.
Trác Du Hiên thật sự quá đáng lắm rồi đấy! "Trác Du Hiên, cậu làm cô ấy bị đau đấy! Cậu có biết là cô ấy đang mang..."
Lục Ngạn chưa nói hết câu, Thẩm Quân Dao ở đẳng sau đã sợ hãi giữ tay anh lại.
Thẩm Quân Dao không thể để cho Trác Du Hiên biết được cô đang mang thai.
Như vậy thật sự có hại cho đứa trẻ.
Lục Ngạn nhìn sự sợ hãi của Thẩm Quân Dao, anh nhận ra cô đang lo sợ, đành phải im lặng.
Để tránh cho Trác Du Hiên nghi ngờ, Lục Ngạn quay sang trách móc hắn một hồi.
"Cô ấy là phụ nữ, cậu sao lại có thế đối xử với cô ấy như vậy hả?"
Đôi mắt của Trác Du Hiên trở nên sa sầm lại nhìn đôi nam nữ ở trước mặt mình đây.
Đôi bàn tay hẳn cuộn tròn lại thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nhìn Thẩm Quân Dao đang nép ở sau người của Lục Ngạn.
Còn dám nói là không có quan hệ gì, chỉ là bạn bè bình thường.
Vậy mà lại dám ngang nhiên tình cảm như vậy ở trước mặt hắn đây.
Hản lạnh lẽo liếc nhìn Lục Ngạn, rất nhanh sau đó ánh mắt