"Người đâu, mau đem cô ta dìm đầu vào nước rồi bắt cô ta quỳ ngoài sân cho tôi"
Thẩm Quân Dao chưa kịp vực dậy đã bị mấy tên vệ sĩ kia lôi đi.
Thẩm Sơ Vũ còn tặng cho cô một cái nhìn đầy khiêu khích mà Trác Du Hiên không hề nhìn thấy điều đó.
Đôi mắt ngấn lệ của Thấm Sơ Vũ lộ ra rõ ý cười, Thẩm Quân Dao, để tao xem mày sẽ làm gì được tao? Trác Du Hiên không để mắt đến Thẩm Quân Dao nữa, hẳn ta ôm Thẩm Sơ Vũ lại chiếc ghế sô pha kia rồi ngồi xuống.
Hắn để cho người phụ nữ này ngồi lên đùi của hắn, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt giả tạo kia của cô ta.
Ánh mắt của hẳn mang theo đầy sự cưng chiều.
"Sơ Vũ, thiệt thòi cho em rồi! Xin lỗi vì anh đã không bảo vệ được em"
Thẩm Sơ Vũ lắc đầu, cô ta khẽ gối đầu lên ngực hắn, hai tay đặt trên hai bờ vai rắn chắc của Trác Du Hiên, cố tình tỏ ra vẻ uỷ khuất.
"Không sao đâu anh, vì anh mà em có thể làm mọi chuyện"
Trác Du Hiên cười hạnh phúc, hắn đưa tay xoa đầu của Thẩm Sơ Vũ, rồi dịu dàng ôm cô ta vào trong lòng mình.
Hai người bọn họ cứ trâm mặc ôm nhau như vậy, mặc cho những tiếng thét thất thanh của người con gái đáng thương kia vang lên.
Thẩm Sơ Vũ được Trác Du Hiên ôm chặt như vậy, cô ta cong môi cười đầy hài lòng.
Đặc biệt là khi những tiếng thét kia của Thẩm Quân Dao vang lên.
Với cô ta, Thẩm Quân Dao càng đau đớn bao nhiêu thì cô ta lại càng cảm thấy hạnh phúc bấy nhiêu.
Một nụ cười thoả mãn xuất hiện trên gương mặt của Thẩm Sơ Vũ, thế nhưng Trác Du Hiên lại không hề nhìn thấy điều đó.
Những âm thanh nức nở của người con gái đáng thương kia truyền đến tai của Trác Du Hiên.
Trong kia, Thẩm Quân Dao đang phải chịu dày vò như thế nào, liệu hản có biết hay không? Bây giờ hắn hạnh phúc ở bên cạnh của Thẩm Sơ Vũ, còn Thẩm Quân Dao đang phải chịu cảnh đau đớn dày vò đến tận xương tuỷ kia.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
Đặc biệt hiện giờ cô còn đang mang thai đứa con của hẳn.
Trong lòng của Trác Du Hiên bỗng nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu khi nghe những âm thanh đau đớn ấy của Thẩm Quân Dao.
Trải tìm trong lồng ngực hắn hơi nhói lên, đôi mắt lộ rõ vẻ suy tư.
Hắn không hiểu, rốt cuộc là hắn bị làm sao vậy? Trác Du Hiên là đang đau lòng hay sao? Hắn đau lòng vì Thẩm Quân Dao? Không thể nào! Làm sao hắn có thể đau lòng vì người phụ nữ đó được chứ? Hắn hận cô ta còn không hết, làm sao có thế đau lòng vì người phụ nữ này được? Thẩm Quân Dao vừa rồi đã khiến cho người con gái hắn yêu phải chịu tủi nhục, hắn phải trừng phạt người phụ nữ nặng hơn nữa.
Sao lại có thể vì cô ta mà cảm thấy đau lòng cơ chứ? Trác Du Hiên, mày hãy tỉnh lại đi, đừng có để bị sự giả tạo của người phụ nữ đó đánh lừa.
Cô ta chỉ đang đóng kịch để mày thương hại cô ta mà thôi, mày chỉ đang thương hại người phụ nữ đó.
Còn người mày yêu là Thẩm Sơ Vũ, cho nên Trác Du Hiên à, mày đừng chấp mê bất ngộ nữa.
Mau chóng tỉnh lại.
Tâm trạng của hai người đang hoàn toàn đối lập nhau.
Một người thì đang vui mừng thoả mãn vì mục đích của mình sắp đạt được, còn chuẩn bị nhổ đi cái gai ở trong mắt của mình nữa.
Còn Trác Du Hiên, tâm trạng lúc này của hản ta đang vô cùng phức tạp, đầu óc hắn lúc này chỉ toàn tiếng la hét đau đớn kia của Thẩm Quân Dao, cho nên sắc mặt của hắn trở nên khó coi vô cùng.
Thẩm Sơ Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên, cô ta làm ra vẻ hồn nhiên hỏi Trác Du Hiên, đặc biệt cô ta còn tỏ ra vẻ khó xử khiến cho Trác Du Hiên giật mình.
"Du Hiên, anh định bao giờ mới ly hôn với Quân Dao rồi cưới em? Không phải là vì em muốn ép anh, chỉ là hiện giờ em cũng đã mang thai, cha mẹ nói nếu không đám cưới sớm nhất định sẽ ảnh hưởng đến danh dự của em.
Cho nên...!
Cho nên em mới muốn biết...!
Khi nào anh mới ly hôn?"
Thẩm Sơ Vũ rụt rè, cô ta cắn môi, mắt hơi cụp xuống hỏi Trác Du Hiên.
Trác Du Hiên khó xử, hắn ta không biết phải trả lời Thẩm Sơ Vũ như