"Mày mang thai rồi đúng không, em gái?"
Cả người của Thẩm Quân Dao bỗng chốc cứng đờ khi nghe xong câu hỏi này của Thẩm Sơ Vũ.
Sắc mặt của Thẩm Quân Dao bỗng dưng trở nên nhợt nhạt hẳn đi.
Khoé môi của cô hơi mấp máy, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Làm sao....!
Làm sao mà Thẩm Sơ Vũ biết được chuyện này cơ chứ? Không phải Thẩm Quân Dao đã giữ bí mật này rất kỹ hay sao? Làm sao mà chị ta có thể phát hiện ra được? Thẩm Quân Dao mở to mắt ra nhìn Thẩm Sơ Vũ, hai cánh tay của cô theo bản năng của một người mẹ mà đưa tay giữ chặt bụng mình.
Thẩm Quân Dao lắp bắp nói, thanh âm đầy sự run rẩy sợ hãi.
"Thẩm Sơ Vũ, chị nói linh tinh gì đó? Tôi không hiểu chị đang nói gì cả?"
Sắc mặt của Thẩm Quân Dao trắng bệch không còn một giọt máu, hai bàn tay vô thức cuộn lại thành nắm đấm, dù đã cố gắng giữ bình tĩnh thế nhưng Thẩm Quân Dao lại không che đi được sự run rẩy của người mình.
Đặc biệt là ở trong đôi mắt kia của Thẩm Quân Dao, một tia lo sợ, tràn đầy bất an in đậm trong đôi mắt long lanh của người con gái.
Thẩm Sơ Vũ cong môi cười, cô ta tiến lại gần chỗ mà Thẩm Quân Dao đang đứng.
Thẩm Quân Dao theo bản năng lùi về phía sau, thế nhưng Thẩm Sơ Vũ lại càng tiến tới.
Cô ta nhếch môi nhìn khuôn mặt sợ sệt kia của Thẩm Quân Dao.
"Em gái à, mày nghĩ mày có thể qua mắt được tao dễ dàng như vậy à? Tao cũng đang mang thai, mày nghĩ sao tao lại có thể không nhận ra dấu hiệu của phụ nữ mang thai cơ chứ nhỉ? Có đúng không, em gái?"
Cô ta cố tình nhấn mạnh hai chữ "em gái"
kia như muốn khiêu khích cùng với nhắc nhở Thẩm Quân Dao chú ý đến thân phận của mình.
Những gì mà đứa em gái này lấy của cô ta, cô ta sẽ đòi lại toàn bộ không sót một thứ gì.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Thẩm Sơ Vũ tuyệt đối sẽ không để cho đứa trẻ ở trong bụng của Thẩm Quân Dao tồn tại trên đời này đâu.
Đứa trẻ đó chính là chướng ngại trong kế hoạch của cô ta.
Thẩm Sơ Vũ nhất định sẽ không để cho thứ gì ngăn cản mình đoạt lấy cái ghế Trác thiếu phu nhân từ tay đứa em gái mà cô ta đã căm ghét từ nhỏ đến lớn kia đâu.
Thẩm Quân Dao càng cảm thấy sợ hãi, nỗi bất an lo sợ tràn ngập trong lòng cô.
Cô run rẩy nhìn về phía của Thẩm Sơ Vũ, hai hàng mi liên tục run lên.
Tuy đang sợ hãi đến mức nào, nhưng Thẩm Quân Dao vẫn cố gắng phủ nhận điều này.
"Thẩm Sơ Vũ, chị đừng có mà nói linh tinh.
Tôi không biết chị đang nói gì cả.
Tôi không mang thai như lời chị nói, chỉ là tôi bị dị ứng với hải sản nên mới buồn nôn thôi, chứ tôi không hề mang thai."
Nhìn Thẩm Quân Dao luống cuống giải thích như vậy, nụ cười trên môi của Thẩm Sơ Vũ lại càng đậm hơn.
Giọng nói bình tĩnh nhưng lại vô cùng sắc bén của cô ta vang lên.
"Em gái của tôi ơi, cô đừng cố gắng giải thích nữa, cô càng giải thích bản thân của cô sẽ càng lộ ra sơ hở mà thôi.
Cô em của tôi đúng là ngu ngốc, đã uống thuốc dưỡng thai mà không chịu giấu thuốc đi, lại còn để ở trên bàn khiến tôi nhìn thấy nữa chứ"
Thẩm Quân Dao trợn mắt nhìn người chị gái đang đứng ở trước mặt mình đây.
Chết tiệt! Tất cả là sơ xuất của cô! Thẩm Quân Dao cứ nghĩ không ai vào phòng của mình, cũng không ai để ý đến cô đang uống thuốc gì.
Vậy mà không ngờ Thẩm Sơ Vũ lại phát hiện ra số thuốc kí của cô.
Thôi chết rồi! Để Thẩm Sơ Vũ biết được chuyện này, có nghĩa là Trác Du Hiên cũng sẽ biết được.
Nếu hắn ta biết được sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
Thấy Thẩm Quân Dao im lặng, Thẩm Sơ Vũ lại tiếp tục nói.
"Hơn nữa, cái bụng của cô ngày một nhô to ra như vậy, mày nghĩ không ai để ý hay sao? Mày nghĩ mày sẽ thật sự giấu nối à"
Thẩm Sơ Vũ vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào bụng của Thẩm Quân Dao, nụ cười trên môi của cô ta lại càng đậm hơn.
Thẩm Quân Dao lo sợ khi nhìn thấy ánh mắt kia của Thẩm Sơ Vũ, cô đưa tay ôm chặt