Tối hôm sau, khi Thẩm Quân Dao đang nằm trong phòng, ngắm nhìn bức hình siêu âm kia thì không hiểu tại sao Trác Du Hiên từ ngoài đạp cửa xông vào, hắn lao đến túm lấy cả người của Thẩm Quân Dao, bộ dạng vô cùng giận dữ.
"Thẩm Quân Dao, có phải là cô đang mang thai đúng không?"
Thẩm Quân Dao sợ hãi co rúm người lại, cô sợ sệt lùi mình về phía sau, đôi mắt đầy lo sợ nhìn Trác Du Hiên.
Hai mắt long lanh của người con gái mở to ra nhìn người đàn ông đang vô cùng phẫn nộ ở trước mặt mình, trong lòng không kìm được mà run rẩy sợ hãi.
Bức ảnh trong tay của Thẩm Quân Dao bị vò nát, cô giấu chúng ra phía sau, cả người run lên bần bật.
Làm sao mà...!
Làm sao mà Trác Du Hiên lại biết được chuyện này cơ chứ? Rốt cuộc là ai nói cho hẳn biết chuyện này? Thẩm Sơ Vũ sao? Không thể nào! Người phụ nữ đó không lý nào lại làm như vậy.
Cô ta cho rằng đứa trẻ này chính là vật cản đường của cô ta, làm sao mà cô ta lại có thể ngu ngốc để cho Trác Du Hiên hẳn biết được chuyện này cơ chứ? Thẩm Sơ Vũ muốn đứa trẻ này ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt của cô ta còn không được, huống chỉ là đế người đàn ông tàn độc này biết được chuyện đó.
Hai tay của Trác Du Hiên ghì chặt vai của cô, những đường gân xanh nổi lên trên khắp trán và cánh tay của hản.
Hắn lúc này trông chẳng khác gì một con thú dữ đang phát điên lên cả.
Hận ý lộ rõ trong đôi mắt đỏ ngầu hẳn lên những tia máu đáng sợ kia.
Trác Du Hiên lúc này hận không thể nào một phát bóp chết Thẩm Quân Dao được.
Hai vai của Thẩm Quân Dao bị siết chặt vô cùng đau đớn, gương mặt cô bỗng nhiên nhăn nhó lại vì đau.
Hai bàn tay sau lưng cầm chặt tờ giấy siêu âm kia, bức ảnh ấy gần như đã bị vò nát.
Thẩm Quân Dao không thể để cho Trác Du Hiên làm hại con của cô được.
Cô lắc đầu, sợ hãi nhìn hắn, thanh âm run rẩy lắp ba lắp bắp truyền ra từ miệng của người con gái, đem theo sự sợ sệt bất an.
"Không, em không có.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Trác Du Hiên, anh đừng có nói bậy.
Em không biết anh đang nói cái gì cả"
Thẩm Quân Dao quay mặt đi, cô không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt đen kịt như đít nồi vì tức giận kia của Trác Du Hiên.
Hắn ta dường như đang rất kiềm chế ngọn lửa tức giận kia bùng cháy trong người mình.
Thẩm Quân Dao đang cố gắng phủ nhận, nhưng điều đó lại càng khiến cho Trác Du Hiên khẳng định điều này là đúng.
Hẳn ở trên thương trường bao nhiêu năm nay, làm sao mà không biết được đâu là lời nói thật còn đâu là nói dối cơ chứ.
Chẳng những thế, hai tay của Thẩm Quân Dao còn đang nắm thứ gì đó, càng khiến cho Trác Du Hiên phẫn nộ.
"Thẩm Quân Dao, mọi chuyện đã rõ rành rành, vậy mà cô còn dám phủ nhận chuyện này ư?"
Trác Du Hiên vừa nói, hắn vừa lôi hai tay của Thẩm Quân Dao từ đằng sau lại, giật lấy tờ giấy ở trong tay của cô.
Hản giơ tờ giấy kia ra trước mặt của Thẩm Quân Dao, nhấn mạnh từng chữ một.
"Vậy cô nói đi, đây là thứ gì?"
Thẩm Quân Dao run sợ nhìn Trác Du Hiên đang từ từ mở bức ảnh siêu âm kia của cô ra.
Xong rồi! Lân này coi như xong thật rồi! Nếu để Trác Du Hiên biết được chuyện này, như vậy đứa con của cô sẽ phải làm sao đây? Thẩm Quân Dao vô lực đưa tay với lấy bức hình kia từ trên tay của Trác Du Hiên, cô như muốn giật lấy nó.
Nhưng Trác Du Hiên đã kịp đề phòng, hắn đưa tay lên cao, không để cho Thẩm Quân Dao lấy được bức ảnh siêu âm kia.
Trác Du Hiên lại cao như vậy, làm sao một người nhỏ bé như Thẩm Quân Dao có thể đọ lại cơ chứ? Trác Du Hiên hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào bức hình siêu âm trong tay mình, sau đó, hắn ngẩng mặt lên nhìn Thẩm Quân Dao mặt mũi đã tái nhợt lại kia, khoé môi hắn hơi nhếch lên nhưng ánh mắt của người đàn ông lại mang