"Trác Du Hiên, anh muốn đưa em đi đâu vậy?"
Thẩm Quân Dao run sợ nhìn người đàn ông đang siết chặt lấy cánh tay của cô, dường như hẳn không muốn buông tha cho cô.
Cả người yếu ớt của Thẩm Quân Dao bị Trác Du Hiên lôi xềnh xệch ra cửa, trong lòng cô càng cảm thấy run sợ.
Rốt cuộc Trác Du Hiên muốn làm gì? Hắn ta đang muốn đưa cô đi đâu? Trác Du Hiên bỗng chốc dừng lại, hắn quay sang nhìn gương mặt đang co rúm lại vì sợ hãi, những giọt nước mắt đây đau thương kia vẫn còn vương trên khuôn mặt cô.
Ánh mắt hắn lạnh lùng, khoé môi của người đàn ông hơi cong lên.
"Thẩm Quân Dao, không phải là cô không muốn bỏ đứa trẻ này hay sao? Vậy thì hãy để tôi giúp cô, tôi nhất định sẽ không để đứa nghiệt chủng ở trong bụng cô sống trên đời này"
Bởi vì khi nghĩ đứa trẻ ấy, Trác Du Hiên lại có cảm giác bị người khác phản bội.
Hăn cực kỳ không cam tâm đến chuyện này, hắn nhất định sẽ không cho nó sống trên đời này đâu.
Gương mặt của Thẩm Quân Dao thoáng chốc sững sờ, cô nhìn chằm chằm người đàn ông trên người đang toả ra khí thế lạnh lẽo này.
Đôi mắt tuyệt vọng của người con gái mở to ra, cô vô thức cần môi, một giọt nước mắt bất giác rơi xuống nơi hốc mắt đỏ hoe của người con gái ấy.
Trác Du Hiên thật sự muốn cô bỏ đứa trẻ này đi sao? Nhưng không đời nào Thẩm Quân Dao làm như vậy.
Cô không muốn để mất đứa con này, nó là con ruột của cô, đứa con mà ông trời đã ban tặng cho cô chính vào lúc Thẩm Quân Dao tuyệt vọng nhất.
Cô không muốn đánh mất đứa bé này.
Thẩm Quân Dao chưa tỉnh lại, tâm trí của cô còn đang lơ lửng ở trên không trung thì cả người của Thẩm Quân Dao đã bị Trác Du Hiên lôi xềnh xệch đi rồi.
Mãi cho đến khi Trác Du Hiên đưa cô ra xe, Thẩm Quân Dao mới nhận ra đang xảy ra chuyện gì.
Thẩm Quân Dao đang ngẩn người thì bất giác vùng vẫy, cô gào lên, hất tay của Trác Du Hiên.
.
ngôn tình ngược
"Không.
Em không muốn.
Anh buông em ra.
Em không muốn bỏ đứa nhỏ.
Trác Du Hiên, anh tha cho em đi, em hứa từ bây giờ sẽ không làm phiền đến cuộc sống của anh nữa.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Em xin anh, tha cho em đi, em van cầu anh đấy: Thẩm Quân Dao liên tục đánh lên người của Trác Du Hiên, hắn túm chặt lấy cổ tay của cô, mặc cho Thẩm Quân Dao đang mặc sức vùng vây.
Thanh âm đau đớn tuyệt vọng của người con gái cứ liên tục vang lên giữa bầu không gian tĩnh mịch cô độc ấy.
Nước mắt khiến gương mặt sợ hãi của Thẩm Quân Dao trở nên ướt đẫm, cô dùng hết sức lực để vùng vẫy, muốn thoát khỏi sự giam giữ kia của người đàn ông tàn độc này.
Trác Du Hiên im lặng, nhưng khuôn mặt của hẳn trở nên sa sầm lại, trông vô cùng khó coi.
Cánh tay nổi đầy gân xanh kia của hắn đùng đùng mở cửa xe, hẳn đẩy mạnh cả người của Thẩm Quân Dao vào đó, khiến cô đau đớn ngã nhào ra ghế.
Thẩm Quân Dao ôm bụng, bộ dạng đang đau đớn đến cực độ.
Gương mặt của Trác Du Hiên không hề lộ ra một chút cảm xúc nào, đôi mắt của hẳn lộ ra mệt tia lạnh lẽo.
"Thẩm Quân Dao, tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn theo tôi đến bệnh viện bỏ đứa nhỏ này đi, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nếu không, không chỉ đứa nhỏ, ngay cả mạng sống của cô cũng không giữ được đấy.
Tốt nhất là cô nên câm miệng lại cho tôi, đừng khiến cho tôi cảm thấy nhức đầu.
Trác Du Hiên đóng cửa lại, hắn đi lên phía trước, cài dây an toàn rồi chuẩn bị khởi động xe.
Thẩm Quân Dao toàn thân yếu ớt, cô đau đớn ngồi dậy, cô chắng nghe lọt tai những lời nói nào của Trác Du Hiên cả, miệng thì liên tục gào thét.
"Không, em không muốn.
Trác Du Hiên, anh mau thả em ra....!
Em cầu xin anh hãy thả em ra đi....!
Đứa bé nó là con của anh đấy.
Làm sao anh có thể nhẫn tâm giết chết nó cơ chứ?"
Tiếng gào thét đầy thê lương của Thẩm Quân Dao cứ vang lên.
Thế nhưng Trác Du Hiên vẫn chẳng hề nghe lọt tai một lời nào, mặc cho Thẩm Quân Dao đang nức nở gào khóc trong vô vọng ra sao, hắn lấy tai nghe đeo lên tai rồi khởi động xe đi thẳng một mạch đến bệnh viện.
Trên đường, cho dù Thẩm Quân Dao có khóc lóc van xin đến thế nào, Trác Du Hiên cũng chẳng thèm để tâm đến một chút.
Không biết từ lúc nào, Thẩm Quân Dao vì quá mệt mỏi, cô ngất lịm đi trên xe.
Trác Du Hiên cũng chỉ lạnh nhạt liếc nhìn người con gái đáng thương ấy một