"Bác sĩ.Bệnh nhân gặp chuyện rồi."
Ngay sau khi tiếng hét đầy lo lắng của nữ y tá kia vang lên, bác sĩ ngay lập tức chạy vào phòng bệnh của Thẩm Quân Dao, tiến hành cấp cứu cho cô.
Cũng may Thẩm Quân Dao chỉ quá sốc mà ngất đi, cô cũng không gặp phải chuyện gì nguy hiểm cả.
Không biết cho đến khi nào, Thẩm Quân Dao đã tỉnh lại.
Lần này, cô không gào khóc, không bộc lộ cảm xúc mãnh liệt như lần trước nữa, thế nhưng tuy Thẩm Quân Dao không khóc mà cả người cô vẫn toả ra một nỗi bi thương đến đỉnh điểm.
Thẩm Quân Dao ngồi dậy, cô giật mạnh cây kim tiêm ở trên tay mình ra, không muốn nhìn thấy những thứ đó một chút nào nữa.
Bởi vì khi nhìn thấy chúng, nỗi ám ảnh của Thẩm Quân Dao lại một lần nữa hiện về.
Tất cả những người mang danh là bác sĩ cứu người kia, trong mắt của cô, bọn họ chẳng khác gì một đám súc sinh cả.
Cái gì mà lương y như từ mẫu.
Cái gì mà bác sĩ là để cứu người.
Cứu người mà bọn họ lại nỡ lòng nào làm vậy một đứa trẻ như vậy ư? Con của cô, nó có tội tình gì, sao phải đối xử với nó như vậy? Con của cô, nó chỉ là một sinh linh chưa thành hình người, bọn họ lại có thế nhẫn tâm giết chết thiên thần nhỏ bé của ấy trong bụng cô.
Đây chính là cứu người hay sao? Nhân tính của đám người đó ở đâu hết rồi? Thẩm Quân Dao không kìm được mà bật khóc nức nở, cô không thể chịu đựng được nữa.
Đôi bàn tay của người con gái bấu chặt lên drap giường trắng muốt kia, những giọt nước mắt rơi xuống từ hốc mắt đỏ hoe của người con gái.
Những giọt nước mắt ấy là bao nhiêu đau đớn, là bao nhiêu tủi nhục mà Thẩm Quân Dao phải chịu đựng trong thời gian qua.
Tiếng thút thít của người con gái lại một lần nữa vang lên giữa không gian im ẳng.
Trong căn phòng bệnh sặc mùi thuốc ấy, tiếng khóc thảm thiết đến thê lương của người con gái hoà vào chung với khoảng không gian tĩnh mịch đến cô độc, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy đau xót cõi lòng mình vậy.
Trái tim của Thẩm Quân Dao như bị ai đó bóp nát vậy, mất con, cô hoàn toàn không còn một chút sức sống nào nữa.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Đôi bàn tay càng lúc càng siết mạnh lên drap giường, cõi lòng của cô gần như đã hoàn toàn vỡ vụn.
Ông trời ơi, con của tôi, nó chỉ là một đứa trẻ vô tội, vậy ông nỡ lòng nào lại cướp đi mạng sống của một sinh linh nhỏ bé đến như thế? Nếu tôi có làm gì đắc tội với ông, vậy thì ông hãy cứ trừng phạt tôi đây này, tại sao phải làm vậy với con của tôi cơ chứ? Con của cô, nó chỉ là một đứa trẻ vô tội mà thôi.
Con ơi! Mẹ xin lỗi! Mẹ thật sự xin lỗi con! Xin lỗi vì mẹ không có cách nào để có thể bảo vệ con khỏi tay của người cha vô nhân tính kia.
Cảm ơn con vì đã đến bên cạnh mẹ trong lúc mẹ cảm thấy tuyệt Vọng nhất, hy vọng mai này con sẽ tìm được một gia đình tốt hơn, con sẽ được cha mẹ yêu thương chứ không phải khó khăn sống ở bên cạnh mẹ được.
Nước mắt vẫn lăn dài trên gương mặt của người con gái! Con của cô, vậy là đã mất thật rồi! Con của cô, nó đã thật sự rời khỏi cô rồi! Vì con mà Thẩm Quân Dao mới nỗ lực sống tiếp, vì con mà Thẩm Quân Dao mới cố gắng đến ngày hôm nay.
Vậy mà Trác Du Hiên lại chính tay giết đi hy vọng sống cuối cùng của cô.
Thẩm Quân Dao cô từ nay về sau, cô phải sống như thế nào đây? Không còn đứa bé, Thẩm Quân Dao cũng chẳng muốn sống tiếp nữa.
Thẩm Quân Dao dựa lưng lên thành giường, hai mắt cô nhắm chặt lại, nước mắt vẫn rơi xuống khiến dra giường ướt đẫm một mảnh.
Gương mặt trắng bệch nhợt nhạt của người con gái ấy ướt đẫm nước mắt, cô khóc nhưng không thành tiếng.
Lần này Thẩm Quân Dao thật sự đã không thể gắng gượng được nữa rồi.
Con đã mất thì tình cũng đã tuyệt.
Người đàn ông mà Thẩm Quân Dao cô yêu nhất lại chính là người đã hại chết đứa con đầu lòng của cô.
Liệu kiếp này, cô đã yêu sai người rồi hay sao? Tại sao cô lại yêu phải một tên đàn ông máu lạnh vô tình như Trác Du Hiên cơ chứ? Chỉ vì yêu Trác Du Hiên mà Thẩm Quân Dao đã phải chịu bao nhiêu là tổn thương, bao nhiêu là dày vò đau đớn.
Không những thế, ngay cả đứa con ruột của cô cũng bị chính tay hắn giết chết.
Thẩm Quân Dao tự hỏi, liệu cô yêu người đàn ông này đến bất chấp mạng sống như vậy là đúng hay là sai? Yêu để phải chịu nhiều tổn thương đến thế.
Cho đi mà chẳng nhận lại được điều gì, chẳng những