"Con tôi mất rồi, tôi còn sống trên đời này làm cái gì nữa.Chi bằng hãy để tôi chết đi, sống với tôi đã quá mệt mỏi rồi!"
"Thẩm Quân Dao, em nói linh tinh cái gì thế hả? Em có biết bản thân mình đang nói cái gì hay không? Em lại muốn chết ư? Ở ngoài kia có bao nhiêu người muốn sống mà không được, sao em lại muốn chết cơ chứ?"
Lục Ngạn phản ứng rất dữ dội khi nghe những lời này của Thẩm Quân Dao.
Cô như vậy mà muốn chết ư? Cô chết rồi thì anh phải làm sao đây? Cuộc đời này còn dài như vậy, sao có thể nói chết là chết dễ dàng như vậy.
Lục Ngạn chính vì cảm thấy quá lo lắng, cho nên anh mới gắt lên như vậy với Thẩm Quân Dao.
Anh cố gắng hít thở, cố gắng để cho bản thân mình bình tĩnh hơn một chút! Anh thật không thể chịu nổi khi nhìn thấy Thẩm Quân Dao cứ liên tục dày vò bản thân mình như vậy.
Cô phải sống thật tốt, phải để cho những người từng làm tổn thương cô kia thấy cô vui vẻ hạnh phúc.
Đó mới là cách giải quyết tốt nhất! Nhưng Thẩm Quân Dao cứ bi thương đến như vậy, anh thật không biết phải làm như thể nào cả! Anh nhẹ nhàng vỗ lên vai của Thẩm Quân Dao, từ từ an ủi cô.
"Quân Dao, nghe anh nói có được không? Đừng có bi quan như vậy! Hãy sống thật tốt, hãy phấn chấn lên đi.
Em đừng có dày vò bản thân mình nữa.
Em nghĩ con của em nó muốn nhìn thấy em trong cái bộ dạng này hay sao?"
Cho dù Lục Ngạn có nói như thế nào, Thẩm Quân Dao vẫn ngây người ra như vậy.
Đôi mắt cô không còn chút hồn phách nào, ngây ra nhìn Lục Ngạn.
Sâu trong đôi mắt vô hồn ấy của người con gái lệ ra một nỗi bi thương tột độ.
Lục Ngạn thật sự cảm thấy bất lực khi nhìn Thẩm Quân Dao như thế.
Anh biết cô đang tuyệt vọng, biết cô đang đau đớn như thế nào.
Nhưng không một ai muôn cô cứ cả ngày ngây người ra như thế.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
Anh thở dài nhìn Thẩm Quân Dao.
"Quân Dao, em đừng có như vậy nữa, em như vậy chỉ hại bản thân mình thêm mà thôi.
Cố gắng lên, không còn đứa trẻ này, sau này em có thể có những đứa trẻ khác cơ mà.
Còn nếu em chết rồi, em bảo anh phải làm sao đây?"
Câu cuối cùng, Lục Ngạn gầm lên.
Nếu Thẩm Quân Dao thật sự xảy ra chuyện, anh chắc chắn sẽ không sống nổi mất.
Thẩm Quân Dao chính là cả mạng sống của anh, nếu cô thật sự không còn trên cõi đời này nữa, anh cũng chẳng còn hy vọng mà sống tiếp nữa.
Chẳng những thế, còn những người đã từng làm hại cô, từng tổn thương cô, kẻ đã giết con cô, Thẩm Quân Dao vẫn muốn để họ sống yên như vậy sao? Thẩm Quân Dao, em đừng tuyệt vọng như vậy, hãy phấn chấn lên đi, em càng như vậy, anh càng đau lòng có biết hay không? Thẩm Quân Dao hơi ngây người vì câu nói kia của Lục Ngạn, đôi mắt của người con gái thấp thoáng một chút suy tư nhưng rất nhanh sau đó cô lại trở về với trạng thái ban đầu.
Cô mệt mỏi thở dài.
"Tôi mệt rồi, anh ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi.
Tôi cần chút thời gian để suy nghĩ, đừng ai làm phiền tôi."
Cô mệt mỏi, giọng nói đầy yếu ớt nói chuyện với Lục Ngạn, thanh âm khàn đặc khó khăn bật ta từ nơi cổ họng của người con gái.
Giờ cô chẳng muốn nghĩ đến nhiều chuyện sâu sa đến như vậy.
Trong lòng của người con gái đáng thương ấy lúc này chỉ một lòng hướng về đứa trẻ vừa rời khỏi cô kia mà thôi.
Bây giờ cho dù Lục Ngạn có khuyên cô như thế nào cũng hoàn toàn vô ích mà thôi.
Thẩm Quân Dao bây giờ cũng chả để tâm đến những lời nói đó của anh.
Thẩm Quân Dao biết Lục Ngạn lo cho cô, nhưng bảo cô phấn chấn lên, cô thật sự không làm được.
Con của cô, nó là máu mủ ruột rà của cô.
Đứa bé vừa mới ra đi, một người mẹ làm sao có thể chịu được cảnh tượng nhìn đứa con của mình rời khỏi người của mình, đến một nơi vô cùng xa xôi, chỉ có lạnh lẽo, cô đơn, hiu quạnh, không có mẹ ở bên cạnh, làm sao có thể chịu được cơ chứ? Cô nắm xuống giường, trùm chăn kín người, Thẩm Quân Dao còn giả vờ nhắm mắt cố ý muốn đuổi Lục Ngạn ra ngoài.
Cánh tay của người đàn ông bất lực lơ