"Mày đúng là cái thứ lăng loàng giống hệt như mẹ của mày vậy.
Quyến rũ đàn ông, trèo lên giường của bọn họ, quả là giống nhau"
Thẩm Quân Dao ngay lập tức rùng mình, cô trợn to mắt nhìn mẹ của mình.
Thẩm phu nhân vừa mới nói cái gì cơ, giống hệt mẹ mày, lời của bà ta là có ý gì? Không phải Trịnh Liên chính là mẹ của cô hay sao? Vậy thì cớ là vì đâu mà Thấm phu nhân lại nói ra những lời nói đó? Âm thanh run rẩy, non nỉ của Thẩm Quân Dao bật ra, gương mặt đã trắng lại càng thêm trắng, nước mắt khiến cho khuôn mặt của cô ướt đẫm một mảng.
"Mẹ nói cái gì cơ?"
Thẩm phu nhân hình như đã nhận ra được mình nói hơi quá lời, bà ta quay mặt đi không chú ý đến Thẩm Quân Dao đang hoảng hốt ở đẳng kia.
Nhưng Thẩm Quân Dao nhất định phải biết lời nói kia của bà ta là có ý gì.
Thẩm Quân Dao yếu ớt lê bước, đưa tay chạm vào cánh tay của mẹ mình.
"Mẹ nói đi, rốt cuộc ý của mẹ là gì?"
Thẩm phu nhân lập tức giật mình, bà ta rất ghét sự đụng chạm, đặc biệt là khi Thẩm Quân Dao đụng vào người của bà ta.
Bà ta thật sự ghê tởm, không muốn đứa con gái này chạm vào người của mình.
Bà ta đẩy Thẩm Quân Dao ra, khiến cô gái đáng thương ấy ngã nhào xuống sàn nhà.
"Cút ra, đừng chạm vào người tao! Thật kinh tởm!"
Thẩm Quân Dao đau đớn tột cùng, đôi mắt cô ướt đẫm lệ nhìn người mẹ của mình.
Mẹ ơi! Con là con gái của mẹ mài Xin mẹ đừng làm như vậy với con có được không? Tiếng lòng day dứt của người con gái ấy cứ vang lên, thể nhưng liệu mẹ của cô có hiểu thấu lòng cô hay không?
Thẩm phu nhân liếc nhìn đứa con gái vừa bị mình đẩy ngã kia, sắc mặt chẳng hề thay đổi, không hề thương xót cho đứa con gái kia của mình.
Miệng thì không ngừng chửi rủa Thẩm Quân Dao, nào là súc sinh, nào là thứ phụ nữ lắng lơ.
Âm thanh truyền ra từ miệng của bà ta cũng chẳng hề yêu thương như cách bà ta đối với Thẩm Sơ Vũ, đó chỉ là sự ghét bỏ mà thôi.
"Nếu mày đã nghe ra rồi thì tao cũng không ngại cho mày biết luôn.
Xưa nay mày cứ nghĩ rằng bản thân mình là nhị tiểu thư nhà họ Thẩm thật hay sao? Xin lỗi nhá, không có đâu.
Chẳng qua mày chỉ là đứa con của gái hát trong quán bar, vậy mà cứ thật sự nghĩ mình là con gái của nhà họ Thẩm cao quý hay sao?"
Oang! Một tiếng nổ to đùng ở trong đầu của Thẩm Quân Dao! Thẩm phu nhân vừa nói cái gì cơ? Bà ta nói Thẩm Quân Dao không phải là con ruột của bà ta hay sao? Cô vừa rồi không có nghe lầm đấy chứ? Ai đó hãy nói cho cô biết đây không phải là sự thật đi.
Chân tay của người con gái liên tục run lên, cả người của Thẩm Quân Dao lạnh toát, đổ đầy mồ hôi.
Khuôn mặt không che đi được sự bàng hoàng ở trên đó.
Đôi môi khô khốc liên tục run rẩy, thanh âm sợ hãi bật ra.
"Mẹ nói cái gì vậy? Mẹ đang đùa con có phải không?"
Cô không thể nào chấp nhận được những lời mà Thẩm phu nhân vừa mới nói ra.
Mẹ là đang đùa cô thôi có phải không? Mẹ chị giận quá mà nói những lời như vậy, và sự thật không phải như vậy.
Mẹ à, đừng đùa như thế, không vui đâu.
"Đùa? Tao đâu có thời gian mà ngồi đây đùa với mày.
Nghe cho rõ đây Thẩm Quân Dao, mày và nhà họ Thẩm thật sự không có quan hệ huyết thống gì cả, chẳng qua mày chỉ là một đứa con hoang được gia đình tao nuôi dưỡng mà thôi.
Mẹ thì làm gái hát ở quán bar, ngủ với bao nhiêu thằng đàn ông cũng không biết, một đứa con không rõ cha mình là ai như mày hãy bớt ảo tưởng đi"
Những lời nói lạnh lùng tàn nhẫn cứ thể phát ra từ miệng của Thẩm phu nhân kia.
Bà ta vô cùng độc miệng nói ra những lời đó nhưng lại không biết rằng những lời đó lại làm tổn thương Thẩm Quân Dao như thế nào.
Khoảng hai mươi năm năm trước, lúc đó Trịnh Liên vừa mới kết hôn, gả vào nhà họ Thẩm.
Bà ta chơi thân với mẹ của Thẩm Quân Dao, nói chính xác là hai người là bạn thân của nhau.
Trước đây mẹ của Thẩm Quân Dao đã giúp