Cô không tài nào chợp mắt được, cả người của Thẩm Quân Dao đau ê ẩm, hai chân rã rời như bị người nào đó giật ra vậy.
Nhiều năm nay, Thẩm Quân Dao cũng rất ít ngủ, có khi cô còn không ngủ nhiều đêm liền.Cho nên ở khoé mắt của người con gái ấy mới có những vệt thâm quầng ra như thế.
Cho dù đã cố gắng nhắm mắt, Thẩm Quân Dao vẫn không tài nào ngủ nổi.Đặc biệt là khi Trác Du Hiên vẫn đang ôm sát người cô, hắn để đầu cô dựa vào ngực của hắn.
Trông hai người thật giống như một đôi vợ chồng hạnh phúc khiến cho người người ghen tị vậy đấy! Thẩm Quân Dao cũng từng ao ước điều đó.Cô từng ước rằng, Trác Du Hiên sẽ ôn nhu với cô như vậy, chỉ cần một chút thôi.
Nay mong ước ấy đã trở thành hiện thực, nhưng người con gái ấy lại chẳng cảm thấy vui một tẹo nào cả.Thậm chí là cô còn cảm thấy rất khó chịu khi Trác Du Hiên cứ liên tục đụng lên người cô như thế.
Có nhiều lúc Thẩm Quân Dao cũng đã đẩy hản ra, nhưng người đàn ông kia vẫn cứ ôm lấy cô.Nhiều lần như thế, Thẩm Quân Dao cũng mặc kệ để cho người đàn ông này muốn làm gì thì tùy hẳn, cô không muốn quan tâm nữa.
Sáng sớm hôm sau, khi Trác Du Hiên thức dậy, lúc này vẫn còn là rất sớm, hẳn nhìn sang người con gái ở bên cạnh mình, thấy Thẩm Quân Dao vẫn còn ngủ, Trác Du Hiên lặng lẽ đứng dậy mặc quần áo rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Trước khi đi hắn ta còn cẩn thận đắp chăn cho Thẩm Quân Dao nữa.Khi cánh cửa ngoài kia đóng lại, Thẩm Quân Dao mới mở mắt ra.
Cả đêm hôm qua, cô vốn không hề ngủ.Cô chỉ giả vờ ngủ để tránh mặt người đàn ông kia mà thôi.
Thẩm Quân Dao hơi trầm mặc, cô tự hỏi, tại sao Trác Du Hiên lại tỏ ra ân cần với cô như thế? Không phải là hắn hận Thẩm Quân Dao đến thấu xương hay sao? Nếu là trước đây, Thẩm Quân Dao nhất định sẽ vô cùng cảm động, sẽ bị người đàn ông ấy lay động ngay tức khắc
.Thế nhưng Thẩm Quân Dao bây giờ không còn là cô gái ngây thơ của trước đây nữa rồi.Cô đủ suy nghĩ để nhận ra Trác Du Hiên đang làm gì, cô không muốn bản thân mình sa lầy vào vũng bùn tuyệt vọng ấy một lần nữa.
Một lần với Thẩm Quân Dao, đó đã là quá dại dột rồi! Kể từ ngày đó, một mình Thẩm Quân Dao bị bỏ lại ở trong biệt thự này, cô độc lạnh lẽo.
Cô chẳng phải đụng chân đụng tay vào việc gì cả, nấu cơm thì chỉ nấu có một chút.Dọn dẹp thì cũng không vất vả như khi còn ở bên cạnh Trác Du Hiên nữa, nay Thẩm Quân Dao còn chẳng phải đụng tay vào chổi nữa.
Trác Du Hiên đã cử một người giúp việc đến đây để giúp đỡ Thẩm Quân Dao trong việc nhà.Người giúp việc, nhưng lý nào Thẩm Quân Dao lại không biết Trác Du Hiên cử người này đến đây chính là đệ theo dõi tình hình của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên tuy không ở đây nhưng mọi thứ hẳn đều nắm rõ mồn một, chắc chản là do người giúp việc hắn đưa đến.
Thẩm Quân Dao biết, nhưng cô cũng mặc kệ, chả hơi đâu mà quan tâm đến điều đó cả.Hắn muốn làm gì thì làm, tốt nhất đừng có hạn chế tự do của cô là được.
Trác Du Hiên đúng là không hề cấm cô đi ra ngoài, nhưng chỉ được đi trong phạm vi gần mà thôi.Cô cũng chẳng muốn đi đâu, không ra ngoài, suốt ngày ở trong nhà, thui lủi một mình.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^
Cho dù người giúp việc kia có cố tìm cách bắt chuyện với Thẩm Quân Dao, cô cũng chẳng thèm để tâm đến điều đó, cả ngày chỉ nói được một hai câu.
Còn về Trác Du Hiên, ban ngày thì chẳng bao giờ thấy mặt của hắn đâu, nhưng mỗi khi màn đêm yên ắng lạnh lẽo kia buông xuống, người đàn ông này đều bất thình lình xuất hiện, ôm lấy cả người của Thẩm Quân Dao rồi liên tục đòi hỏi cô.
Mỗi khi hoan ái qua đi, người đàn ông đó liền rời đi, không ở lại nơi này thêm một khắc nào nữa.Có lần, Thẩm Quân Dao hỏi hẳn.
"Trác tổng, chẳng lẽ anh đến đây tìm tôi chỉ là muốn giải quyết nhu cầu của mình hay sao?"
Lần nào cũng vậy, mỗi khi Trác Du Hiên đến đây đều đòi hỏi cô rất nhiều, có lần cô mệt đến nỗi ngất đi nhưng người đàn ông ấy vẫn không buông tha cho cô.
Trác Du Hiên vốn không yêu thương cô gì đâu, nhưng hắn vẫn luôn miệng nói ra những lời xúc phạm cô, tổn thương cô.Cho dù Thẩm Quân Dao không hề bộc lộ điều đó ra bên ngoài nhưng trong lòng của cô, những vết thương đang không ngừng rỉ máu.Lúc ấy, Trác Du Hiên chỉ khinh bỉ nhìn cô mà nói.
"Còn không phải như vậy à? Cô nghĩ lý do tôi bỏ ra một vạn tệ một đêm là có nghĩa gì.Không phải là cô đã quên bản thân mình thật ra chỉ là một công cụ để cho tôi phát tiết rồi đấy chứ? Hay cô lại đang mơ mộng hão huyền gì chứ?"
"Trác tổng yên tâm, tôi không bao giờ quên thân phận của mình, không cần anh phải lên tiếng nhắc lại đâu.Chỉ cần anh tuân thủ hiệp ước, mỗi khi xong để lại một vạn tệ là được."
Trác Du Hiên cong môi cười, trong mắt hắn lộ ra sự khinh bỉ mỉa mai tột độ.Mỗi lần hoan ái xong, hắn đều ném một xấp tiền xuống nhà rồi bỏ đi.
Thẩm Quân Dao cũng chỉ cắn răng chịu nhục cúi đầu nhặt những tờ tiền ấy lên.Cô đau đớn, tuyệt vọng nhưng lại không hề rơi lấy một giọt nước mắt nào cả.
Nước mắt của cô đã cạn từ năm năm trước rồi! Mỗi lần xong chuyện, Thẩm Quân Dao đều uống thuốc tránh thai.
Cô đã lén ra hiệu thuốc để mua, Thẩm Quân Dao không muốn bản thân mình mang thai con của người đàn ông tàn độc kia một lần nữa.
Cô không thể trơ mắt nhìn những đứa con của mình lần lượt bị Trác Du Hiên giết chết ngay trước mặt mình.Lần này cũng vậy! Khi Trác Du Hiên còn đang ở trong nhà tắm, Thẩm Quân Dao lén lấy ra một viên thuốc màu trắng ở trong hộp tủ rồi bỏ vào miệng.
Thẩm Quân Dao hết sức cẩn thận, quan sát kỹ một lượt rồi mới uống.
Mọi lần xong chuyện, người đàn ông kia đều bỏ đi luôn, nhưng hôm nay hắn lại dở chứng ở lại đây tắm.Vốn định để Trác Du Hiên đi rồi mới uống, nhưng Thẩm Quân Dao không muốn mình mang thai con của hắn, cho nên uống thuốc càng sớm càng tốt.
Cô rót một ly nước, toang bỏ viên thuốc vào miệng thì một cánh tay đã tóm chặt lấy cánh tay run rẩy của Thẩm Quân Dao.
Trác Du Hiên giật lấy viên thuốc màu trắng kia trên tay của người con gái, hẳn nhướn mày quan sát viên thuốc kia, lạnh lùng hỏi Thẩm Quân Dao."Cô đang uống thuốc gì?"
Thẩm Quân Dao im lặng, ánh mắt cô lộ ra một tia sợ hãi nhìn chăm chăm vào viên thuốc ở trong tay của Trác Du Hiên kia, đôi bàn tay bất giác siết chặt drap giường.
Trác Du Hiên sao lại ra sớm như vậy chứ? Trong lòng sợ hãi, thế nhưng Thẩm Quân Dao quyết giữ im lặng không trả lời lại Trác Du Hiên.Trác Du Hiên thấy Thẩm Quân Dao im lặng, ánh mắt của cô còn nhìn đi chỗ khác, hắn chắc chắn đây chẳng phải là thuốc bình thường gì, mà Thẩm Quân Dao còn cố tình làm lơ hẳn đi như thế, Trác Du Hiên càng tức giận.Hắn ta đưa tay bóp mạnh lấy gương mặt của Thẩm Quân Dao, từng chữ được gắn ra."Nói mau, đây là thuốc gì?"
Thẩm Quân Dao giương đôi mắt to tròn nhìn Trác Du Hiên, không hề tỏ ra sợ hãi.Đôi môi khô khốc hơi mấp máy, cô nhìn thẳng vào đôi mắt không một tia ấm áp nào của Trác Du Hiên kia mà nói.
"Chẳng lẽ Trác tổng không biết đây là thuốc tránh thai sao?"Nếu hắn muốn có con, ở ngoài kia có bao nhiêu người phụ nữ muốn sinh con cho hắn mà không được, thích chỉ cần tìm lấy một người.Vậy thì lý do là gì mà lại khiêm cho Trác Du Hiên cực kỳ thất vọng khi nghe thấy những lời nói kia của Thẩm Quân Dao.Sự thất vọng ấy như làm ngọn lửa đang bùng cháy trong người hẳn bốc lên một cách mạnh mẽ hơn.
Chẳng biết từ bao giờ, những đường gân xanh đã nổi lên trên khắp trán và cánh tay của hắn.Những ngón tay của người đàn ông hơi run lên, cánh tay của Trác Du Hiên càng dùng lực mạnh như muốn bẻ gãy cánh tay kia của Thẩm Quân Dao.Thế nhưng người con gái ấy vẫn chẳng hề tỏ ra đau đớn, cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt như mọi khi mà nhìn Trác Du Hiên.Cơn giận cứ như hoàn toàn lấn át tâm trí của Trác Du Hiên, hản tức giận, thật muốn xông