"Trác Du Hiên, tôi cho cậu biết, hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi đây.
Tôi nhất định phải ở cạnh con bé hôm nay, cậu không có quyền gì đuổi tôi đi cả.
Tôi tuyệt đối không đi!"
Trác Du Hiên cong môi nhìn về phía của Thẩm phu nhân kia, trên khuôn mặt của hắn viết rõ hai chữ khinh bỉ rõ ràng ở trên đó.
Không muốn đi mà được sao? Đây là nhà của hẳn, hai người này có quyền gì mà đòi làm loạn lên ở đây.
Còn đứng đó giả bộ thân thiết lắm không bằng, đúng thật là khiến cho người ta mắc ói hết cả.
"Hai người đừng quên, đây là nhà của tôi, tôi có quyền đuổi mấy người ra khỏi đây.
Nếu mấy người cứ nhất quyết không đi như thế thì đừng có trách tôi ra tay tàn nhẫn mà không nể mặt Quân Dao"
Muốn hắn dùng bạo lực à? Trác Du Hiên nếu không niệm tình hai người này là cha mẹ của Thẩm Quân Dao thì hắn đã sớm tống bọn họ ra khỏi đây rồi, nghĩ gì hắn sẽ để yên cho đám người đó lộng hành ở nơi này như vậy chứ? Thẩm phu nhân vẫn không hề tỏ ra kinh sợ, bà ta vẫn quyết chống chọi lại Trác Du Hiên cho bằng được.
Con gái của bà ta, Trác Du Hiên làm gì có quyền ngăn bọn họ ở cạnh nhau cơ chứ.
"Trác Du Hiên, tôi cho cậu biết, dù thế nào tôi cũng nhất quyết không rời khỏi đây đâu.
Tôi đã nói rồi, tôi hôm nay muốn ở lại đây với con gái của mình.
Nếu cậu không đồng ý, vậy được, tôi sẽ đưa con bé về nhà, không để con bé ở lại ở bên cạnh cậu nữa.
"
"Bà muốn đưa Quân Dao đi thì phải xem bà có bản lĩnh như thế nào đãi"
Bên ngoài căn nhà này vốn đã có vệ sĩ canh chừng ở đây rồi.
Trác Du Hiên để bọn họ ở đây vì hắn ta không yên tâm về Thẩm Quân Dao, hắn sợ sẽ có người đến đây gây hại cho cô.
Nhưng vì để tránh Thẩm Quân Dao lo sợ vì tưởng hắn muốn nhốt cô lại như lần trước, cho nên Trác Du Hiên mới điều mấy tên vệ sĩ ra phía sau, thỉnh thoảng mới quay về đây xem, không để Thẩm Quân Dao nhìn thấy những tên đó.
Trác Du Hiên cũng vì quá lo nên mới làm như vậy.
Tuy hắn có mặt ở nhà hai tư trên hai tư giờ nhưng lỡ lúc hẳn có việc đi ra ngoài, Thẩm Quân Dao xảy ra chuyện thì biết làm thế nào? Kiểu gì cũng phải phòng bị trước, ngộ nhỡ lại có chuyện gì đó xảy ra thì hỏng hết.
Nếu hôm đó Thẩm phu nhân này muốn đem Thẩm Quân Dao đi, vậy thì để Trác Du Hiên hắn xem xem hai người bọn họ làm thế nào để chống lại vệ sĩ của hắn đây.
Thẩm phu nhân bị lời nói sắc bén kia của Trác Du Hiên doạ cho sợ hãi.
Chân tay bà ta run rẩy.
Trịnh Liên biết mình không thể đấu lại được với Trác Du Hiên, nhưng người đàn ông này thật sự rất quá đáng, Thẩm Quân Dao là con gái của bà ta, cậu ta có quyền gì ngăn cấm mẹ con bà ở cạnh nhau.
Thấy sắc mặt của Thẩm phu nhân thoáng chốc đã tái nhợt đi, Trác Du Hiên còn cố tình xoáy thêm một câu vào nỗi lo của Trịnh Liên.
"Vả lại, bà xem, Quân Dao có muốn ở cạnh bà hay không? Bà muốn ở bên cạnh cô ấy nhưng cô ấy không muốn thì bà làm được gì?"
Thẩm phu nhân bất giác liếc xuống chỗ con gái mình đang ngồi, con bé vẫn chẳng có chút động tĩnh gì cả.
Không vui, không buồn, không cười, không nói, còn chẳng nhìn bà ta lấy một cái nữa.
Trịnh Liên vốn biết con gái của mình hiện giờ đầu óc có chút vấn đề, nhưng đứa trẻ ấy lại hoàn toàn không để tâm đến bà ta.
Chẳng lẽ Quân Dao không muốn gặp bà ta hay sao? Con bé bây giờ lạnh lùng, xa cách, không còn là Thẩm Quân Dao của trước đây nữa rồi! Con bé thật sự ghét bỏ bà ta đến như vậy ư? Sắc mặt của Thẩm phu nhân thoáng chốc đã tái mét, bà ta trong lòng cực kì khổ sở.
Đứa con gái duy nhất của bà ta cũng không nhìn Trịnh Liên lấy một cái, bà ta biết phải làm sao đây? Vốn muốn bù đắp một chút cho con bé, nhưng đứa con gái đáng thương ấy của bà ta hình như không cần điều đó.
Tất cả đều mất hết rồi, còn cần gì nữa chứ? Thẩm lão gia biết tình